Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 444: MỆNH CÀNG BÓI CÀNG MỎNG

Tôi lùi ra sau hai bước, nhìn thêm Miêu TĨnh mấy cái, cũng giằng tay ra một phát, Miêu Tĩnh lúc này mới buông tôi ra.

Áp sát cô ta, cái mùi máu tanh kia liền càng nồng hơn, nhìn lên trông Miêu Tĩnh có vẻ không sao.

Nhưng sắc mặt và thần thái trên mặt cô ta, đều khác một trời một vực so với ban nãy.

Đặc biệt là đồng tử trống không, và còn giọng nói trống rỗng, đều là tướng người chết!

“La tiên sinh, chúng ta cứ đi vẽ sơ đồ thiết kế đi, bây giờ đúng là rất muộn rồi, để Miêu Tĩnh nghỉ ngơi trước đã, đợi trời sáng rồi xem tướng cho cô ấy sau?”

Thương Tượng trầm giọng nói với tôi xong, lại giải thích đơn giản mấy câu với Miêu Tĩnh về nguyên nhân chúng tôi tới phòng cô ta.

Cũng có gì nói đó, ban nãy ngón áp út của anh ta bị thương, tôi là Âm dương tiên sinh rất lợi hại, giúp anh ta bói ra việc ngón áp út bị thương, thì sức khỏe vợ anh ta khả năng có vấn đề, nên anh ta đưa tôi tới, tôi đi lật chăn, cũng là do lo lắng cho cô ta.

Miêu Tĩnh vẫn giữ nguyên động tác nằm trên giường, nhưng ánh mắt lại liếc lên người tôi, nói: “Em bây giờ yên ổn sống sờ sờ, làm gì có chuyện gì? Các anh cứ bận chuyện của các anh đi.”

“Rồi.” Thương Tượng liền đưa tay ra kéo tôi.

Trong lòng tôi càng nghi hoặc hơn, nhưng cũng không tiện mở miệng, nếu không Thương Tượng sợ là sẽ trở mặt với tôi luôn.

Hai ba câu là có thể nhìn ra, tình cảm của anh ta đối với Miêu Tĩnh rất sâu đậm, cũng rất quan tâm che chở.

Tình hình thế này thì rất khó xử lý, vừa hay lúc này cứ ra ngoài trước, ra khỏi phòng rồi tôi sẽ nói chuyện nghiêm túc với Thương Tượng về chuyện tướng mặt gian môn...

Chưa đợi tay Thương Tượng kéo tôi, tôi đã bước thẳng ra ngoài luôn.

Chúng tôi vừa ra khỏi cửa, rầm một cái, cửa liền bị đóng sầm lại!

Tiếng động này lớn đến kinh người, giống như có người đập cửa vậy.

Trong phòng vang lên tiếng nói đã trở nên càng lạnh lùng sống sượng của Miêu TĨnh: “Chồng, các anh bận xong, thì tiễn Lưu tiên sinh về đi.” “Em không bói mệnh, mệnh càng bói càng mỏng, trong bụng em còn có đứa bé nữa kìa, không thể để mệnh nó cũng mỏng theo được.”

Đầu mày tôi hơi nhíu lại, Thương Tượng rõ ràng rất ngại ngùng.

Bước lên trước một đoạn, về lại gian nhà chính.

Thương Tượng cũng lập tức xin lỗi tôi, nói là tính cách vợ anh ta là như thế, đang ngủ bị làm tỉnh giấc là phải cãi nhau với anh ta, chuyện này không cần phải để bụng.

Tiếp đấy anh ta lại nhỏ giọng hỏi tôi, nếu không xem tướng thì có thể bói mệnh không, có phải còn cần sinh thần bát tự không? Vợ anh ta mới nói chuyện thôi đã tỏ vẻ phản cảm rồi, nên anh ta nghĩ hay là lén lút bói một chút?

Tôi hít sâu một hơi, trước tiên bảo Thương Tượng ngồi xuống.

Anh ta rõ ràng có chút không hiểu, vẫn lo lắng hỏi, có phải tôi giận rồi không? Vợ anh ta đúng thật là bụng dạ chẳng có gì xấu, ban nãy cũng chỉ là hiểu lầm.

Dù sao đàn bà bị đàn ông lạ mặt vào phòng lật chăn, phản ứng của cô ta cũng là thường tình.

Tôi lắc lắc đầu, nói tôi không giận, đây đều là chuyện nhỏ, điều tôi muốn nói là vấn đề tướng mặt của vợ anh ta.

Tương Tượng ngạc nhiên, hỏi tôi chỉ gặp mặt một tý như thế, là có thể nhìn ra được?

Tôi gật gật đầu, cũng trực tiếp nói rõ luôn, lúc tôi vừa mới tới, tôi đã nhìn qua một lượt tướng mặt rồi, không chỉ vợ anh ta, mà còn cả anh ta nữa.

Vẻ kinh ngạc trong mắt Thương Tượng càng nhiều hơn, có điều cũng trở nên cấp thiết hơn, bảo tôi mau nói cho anh ta nghe.

Tôi vuốt xuôi tư duy, đem luôn chuyện nốt ruồi gian môn của Miêu Tĩnh, cùng với việc nốt ruồi gian môn và cung âm chí của anh ta ra nói một lượt.

Hơn nữa tôi nói rất thẳng thừng, cũng rất xác đáng.

Đôi bên đều có nốt ruồi gian môn, thì nhất định có một bên ngoại tình, hoặc là vợ anh ta, hoặc là bản thân anh ta.

Hơn nữa cung âm chí còn đại biểu cho con cái, Thương Tượng không có con cái, xác suất lớn là đứa bé trong bụng vợ anh ta không phải của anh ta, kể cả có là của anh ta, thì sợ là cũng không sinh ra được.

Ngón áp út bị thương, cũng ngầm hợp với biến cố tình cảm và việc sức khỏe vợ anh ta sẽ có vấn đề.

Nói rõ những chuyện này xong, cũng mất mười mấy phút, bởi vì sợ Thương Tượng nghe cảm thấy không hiểu, nên tôi giải thích vô cùng tường tận.

Nói xong, tôi chằm chằm nhìn vào mặt Thương Tượng.

Mặt Thương Tượng lập tức liền biến sắc, trở nên vô cùng khó coi.

Tôi đang định tiếp tục nói, thì Thương Tượng lại đột ngột đứng dậy.

Anh ta đi qua đi lại, vẻ mặt mưa nắng thất thường nhìn tôi.

Cũng vào lúc này, bốp một tiếng giòn giã vang lên.

Âm thanh này quá đột ngột, tôi vụt nghiêng đầu nhìn ra ngoài nhà một cái.

Thương Tượng và Phùng Khuất cũng đều nhìn ra ngoài.

Việc khiến đồng tử mắt tôi co mạnh lại là, Miêu Tĩnh chẳng biết từ lúc nào đã đứng ở cửa gian nhà chính, tay cô ta buông thõng, trên đất có thêm một cái khay dài, và còn một cái ấm trà cùng mấy cốc trà đã vỡ.

Mặt Miêu Tĩnh trắng đến rợn người, cô ta chằm chằm nhìn tôi, con ngươi sắp trợn lồi cả ra ngoài.

“V....Vợ... Sao em lại dậy thế?” Vẻ mặt Thương Tượng trở nên vô cùng hoảng loạn.

Trong mắt của Miêu Tĩnh, cũng vằn đầy mạch máu, những mạch máu đó dường như đã sắp vỡ ra vậy.

Cô ta đột nhiên cười cười, nói một câu: “La tiên sinh, chồng tôi đang yên đang lành làm việc giúp cậu, anh ấy đắc tội với cậu không, mà cậu dùng lời lẽ này vu khống chúng tôi?”

“Khổ thân tôi ban nãy còn cảm thấy bản thân quá nặng lời, bò dậy pha trà cho các cậu, lời cậu nói có giống người nói không?”

“Nhìn một cái là có thể xem tướng, bói mệnh cho người ta?”

Giọng của Miêu Tĩnh vô cùng chói tai, thậm chí còn toát ra vẻ oán hận.

Cô ta bất thình lình lại nói một câu: “Hay là cậu quá nhỏ nhen, vừa nãy không để cậu lật chăn lên, nên cậu liền bôi nhọ người ta?”

“Lúc đón cậu vào cửa, tôi đã cảm thấy con người cậu không bình thường! Con mắt dính chặt có rời khỏi người tôi tý nào chưa?”

“Cậu thấy chẳng sao cả, nên thích tùy tiện nói người khác thế nào thì nói, cậu là Âm dương tiên sinh, có nhà họ Phùng chống lưng cho cậu.”

“Vậy nên người khác không làm theo lời cậu, không làm vừa ý cậu, thì cậu liền ép chết người ta?”

Giọng nói của Miêu Tĩnh nhanh đến kinh hồn, mà lời của cô ta, cũng xảo quyệt khác thường.

Nhưng cái cảm giác trống rỗng ấy lại ngày càng mãnh liệt.

Giọng nói này ở trong sân, hình như đã hình thành tiếng vọng rồi!

“Cút! Hai người các người, đều cút ra ngoài! Cấm không được đến nhà tôi nữa!” Cuối cùng, Miêu Tĩnh ra lệnh đuổi khách luôn, giơ tay chỉ ra cổng.

Đầu mày tôi nhíu chặt, chằm chằm nhìn vào mặt Miêu Tĩnh, thì mới phát hiện, lông mày cô ta đã đứt một nửa, vị trí ấn đường dường như cũng đã nứt ra...

Tim đập mạnh đánh thịch một phát.

Miêu Tĩnh... Chết rồi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận