Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 306: NGƯỜI ĐẾN TỪ DƯỚI NÚI

Cảnh tượng này mang đến cho tôi chỉ có sự chấn động.

Bởi vì Kế Nương sinh ra ở đây, lớn lên ở đây, vậy nên bà ta theo dãy núi này cùng được gọi là Kế Nương.

Lấy tên núi để đặt tên, việc này rất bình thường.

Nhưng tôi hoàn toàn không ngờ rằng, núi Kế Nương sở dĩ có tên gọi này.

Hóa ra đúng là bởi vì trên dãy núi có một ngọn núi, trông giống như một người đàn bà!

Thân núi như thân người, ngọn núi hình giống mái tóc búi.

Đây e rằng mới là nguồn gốc của núi Kế Nương! (Tế = 髻 = mái tóc, búi tóc)

Trần mù đã gọi tôi mấy câu, bảo tôi đừng có ngẩn ra nữa, phải nhanh chóng ra khỏi đây đã, sợ sẽ còn biến cố gì khác nữa.

Vừa mới định thần lại, đang định thu tầm nhìn về.

Thì tim tôi lại đập mạnh lên đôi phát, đồng tử co mạnh lại thành một chấm nhỏ!

Chằm chằm nhìn vào quả núi băng này, đột nhiên nhớ đến một kiểu thế núi được ghi chép trong Trạch kinh.

Không phải tất cả bố cục phong thủy trong Trạch kinh đều có hình vẽ. Một bộ phận tương đối, đều chỉ có ghi chép một cách khó đọc và tối nghĩa.

Sườn núi của quả núi này nếu là Lũng của núi Lũng, huyệt nguồn long khí tụ hội, thì vừa hay chỗ ấy cũng là cái rốn của ngọn núi giống hình người đàn bà này.

Chỗ mộ Kế Nương ấy, cũng giống như là đem phần mộ xây dựng bên trên lỗ rốn.

Cái thang treo kia thì thông đến chỗ cao hơn của ngọn núi.

Tuy không đến đỉnh cao nhất, nhưng cũng là đường thẳng ngang với tai mũi ở bên dưới mái tóc.

Núi Kế nương này ngầm hợp với một kiểu thế núi, tên của nó là Huyền Nữ Phân Kim Đại Táng!

Bà Kế Nương này đúng thật là một vị đại sư phong thủy, không chỉ tự mình sáng tạo ra Táng ảnh chi pháp.

Mà còn đem Táng ảnh chi pháp, dùng lên trên Huyền Nữ Phân Kim Đại Táng này!

Huyền Nữ Phân Kim, chỗ eo, tai, mũi, là ba huyệt nguồn.

Nếu vị trí chuẩn xác, thì táng xong ngàn năm đều đại cát!

Giây phút nghĩ thông những thứ này.

Tôi khâm phục Kế Nương, đồng thời trong lòng cũng khó tránh có đôi chút ức chế.

Bà Kế Nương này không phải là người ác.

Theo ghi chép sinh thời về bà ta trên tấm bia, bà ta cũng chỉ là thu thập trai lơ mà thôi.

Đây vốn dĩ là một kiểu thành kiến, đàn ông thích nữ sắc, đều có thể dùng câu nói ‘thực sắc là bản tính’ để hình dung.

Đàn bà chẳng hề thấp kém hơn người một bậc.

Bà ta bị người ta ám hại, sau khi trúng độc xong mới giết người lột da.

Giết người đền mạng, đây vốn là tuần hoàn của đạo trời, là nhân quả báo ứng.

Còn phong tục ‘Kế Nương cưới chồng’ mà bà ta đòi hỏi, tuy nghĩ kỹ có khủng khiếp, nhưng bà ta từng phù hộ cho quanh vùng núi Kế Nương mưa thuận gió hòa.

Mà cũng chẳng phải là một phong tục do lời của một mình bà ta có thể định ra được.

Nhất định là do năm đó bà ta rất được lòng người dân.

Nếu không bà ta chết bao nhiêu năm thế rồi, cái phong tục này làm sao có thể cứ tiếp diễn mãi được?

Sự thành kính của những người mai táng xác chết khi đó, lúc này vẫn như đang diễn ra rõ ràng trước mắt.

Nghĩ đến đây, nỗi uất ức trong lòng tôi càng mạnh hơn lên.

Một đại sư phong thủy như thế này, có thể nói là một nhân vật truyền kỳ thời đó.

Mộ Kế Nương núi Vô Thổ bây giờ, cũng là một tồn tại khiến giới phong thủy bon chen đổ xô tới.

Kế hoạch bà ta chuẩn bị cả trăm năm, lại bởi vì tôi tùy tiện xông vào mà bị phá hỏng?!

Tuy rằng Mã Bảo Nghĩa vẫn chưa thực sự phá hỏng được, bây giờ tôi cũng đã xuống núi rồi.

Nhưng y chuẩn bị đã chuẩn bị mấy chục năm, còn ăn trộm một bộ phận xác nam vốn lẽ ra là do Kế Nương chuẩn bị cho mình.

Trong đó còn có biến số của Trương Nhĩ nữa.

Trong tướng quẻ đã nói rõ, rợ rằng Trương Nhĩ sẽ khiến Kế Nương nổi giận.

“Thập Lục, mày còn ngẩn người ra đấy làm gì?” Trần mù lại phát vào vai tôi.

Tôi hít sâu một hơi, không khống chế được khiến sắc mặt hơi có chút tái nhợt.

“Chú Trần, bà Kế Nương này không phải là người độc ác, ban nãy bà ta tỉnh dậy, cũng chỉ là vũ hóa, không hề muốn giết chúng ta.”

“Mấy người thủ hạ thổi kèn kia của bà ta, không biết là người là quỷ hay là xác, bọn họ cũng rõ ràng là có bản lĩnh khống chế được chúng ta, nhưng cũng không động thủ, cháu cảm thấy trong lòng có chút bức bối.”

“Dù gì Kế Nương, bà ta cũng từng tạo phúc cho dân chúng một vùng.”

“Nhưng bây giờ, bà ta có khả năng sẽ bị người ta phá hủy phần mộ.”

Tôi đem suy nghĩ của mình, nói với Trần mù.

Bởi vì tôi thực sự khó kiềm chế nổi.

Trần mù im lặng một lát rồi mới nói: “Đấy không phải chuyện mày có thể quản được, tâm địa của Mã Bảo Nghĩa chẳng tốt đẹp hơn bao nhiêu so với Mã Bảo Trung, một người muốn xác, một người muốn đồ của người chết, nó thèm thuồng bao nhiêu năm như thế, nhất định sẽ phá hoại việc vũ hóa này của Kế Nương.”

“Bụng dạ của Trương Nhĩ cũng rất thâm hiểm, chúng ta bây giờ dã xuống núi rồi, không có cách nào xen vào nữa.”

Tôi cúi đầu nhìn xuống mặt đất, rồi lại nhìn Phùng Bảo một cái.

“Đưa Phùng Bảo ra ngoài trước đã. Chú Trần phiền chú dìu anh ta một chút, Trương Cửu Quái, để cháu cõng.”

Trần mù nhíu mày: “Chú cõng xác, mày dìu Phùng Bảo đi.”

Tôi lập tức lắc lắc đầu: “Chú Trần, chuyện này không phải tranh luận nữa, sẽ không có vấn đề gì lớn đâu. Thêm nữa trong di thư của Trương Cửu Quái cũng nói rồi, cháu sẽ đưa ông ta ra ngoài, nói không chhừng là bởi vì người cõng ông ta không phải là cháu, cho nên Phùng Bảo mới gặp chuyện thì sao?”

Trần mù rõ ràng cũng ngẩn ra một cái, không nói gì thêm.

Đem xác chết Trương Cửu Quái sắp xếp xong, cõng lên trên lưng.

Trần mù cũng dìu lấy Phùng Bảo bước ra ngoài.

Vì để giảm tải, cái ba lô Phùng Bảo đem theo đã bị chúng tôi vứt lại.

Ban nãy chúng tôi đã đến gần chỗ hồ băng, sau khi đến khu đất hoàn toàn bằng phẳng, hành trình tuy không có trở ngại gì, nhưng bởi vì thể lực bị tiêu hao quá nhiều, nên chúng tôi đi cũng rất chậm.

Đại khái khi đến gần khu hồ băng, cái xác chết lúc trước vẫn ngồi im tại vị trí cũ.

Lúc này khu hồ băng cũng đầy gợn sóng.

Trong ánh sáng sóng nước, hình ảnh mộ Kế Nương cũng trở nên lộn xộn.

Cũng vào lúc này, mặt Trần mù lại đột ngột biến sắc một chút.

Lão hạ giọng nói một câu: “Có người!” Ngao sói cũng vụt lao lên phía trước chúng tôi, nhe nanh nhe lợi.

Tôi thở hồng hộc ngẩng đầu lên, thì lại phát hiện phía sau con đường dài lẫn trong băng tuyết phía trước mặt chúng tôi, cũng là chỗ cổng ra của khe hẹp mà chúng tôi tới, một đoàn người rất dài, đông nghìn nghịt bước lên.

Trong đoàn người này, phân biệt có mười sáu người, khiêng hai tảng đá cực lớn như hai chiếc quan tài vậy!

Đoàn người đi về phía hồ băng bên này, đồng thời trong đó lại tách ra bảy tám người, trong tay bọn họ đều cầm theo đồ nghề, hướng về phía chúng tôi mà vây lại!

Lập tức mặt tôi cũng hơi biến sắc một chút.

Những người đi tới vây lấy chúng tôi, thái độ chẳng có gì tốt đẹp, sắc mặt bọn họ tối sầm, vẻ giận dữ cuộn trào dưới đáy mắt.

Cùng lúc này, chúng tôi cũng đã nhìn thấy người dẫn đường ở trên đầu nhất của đoàn người.

Trông còn hơi có chút quen mắt.

Đây chẳng phải chính là vị Âm tiên sinh chủ trì phong tục ‘Kế Nương cưới chồng’ mà tôi nhìn thấy ở phía trước Hoành triều sơn đó sao?!

Ông ta hơn bốn mươi tuổi, dáng người cao lớn, mặt mày càng toát ra chút vẻ tức giận.

Rất nhanh, bảy tám người kia đã vây lấy tôi, Trần mù và Phùng Bảo.

Bọn họ ra oai bắt chúng tôi cút qua một bên.

Tôi không thò mặt lên trước, Trần mù cũng không nói gì thêm, chỉ là nghiêng người ngầm lại gần tôi.

Sắc mặt Phùng Bảo tái nhợt, trong mắt hắn rõ ràng có chút hoảng loạn.

Vị Âm tiên sinh kia cũng rất nhanh đã bước đến phía trước chúng tôi.

Ông ta chỉ nhìn tôi một cái, lại nhìn xác chết tôi cõng trên lưng, đột nhiên đồng tử mắt ông ta co lại đôi chút.

Tôi vốn còn tưởng ông ta sẽ chất vấn gì đó, ông ta xuất hiện ở chỗ này, đúng là khiến tôi không ngờ tới.

Cũng chẳng biết nguyên do vì đâu.

Nhưng đoàn người này của bọn họ, tuyệt đối không hề đơn giản.

Giây tiếp theo, Âm tiên sinh mới nói một câu: “Canh chừng mấy đứa ăn trộm xác chết này, đừng có để chạy mất.”

Bảy tám người kia vây càng chặt hơn.

Trần mù giọng nói rất thấp, nói một câu: “Đây chắc là đám người bám theo Mã Bảo Nghĩa, sợ là bọn họ định làm gì đó.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận