Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 589: BÁT NẮP SỌ

Trước đây về đến thành phố Nội Dương, lúc Lưu Văn Tam tới sân bay đón chúng tôi, lão đã thông báo với tôi rồi, bà nội tôi tạm thời phải về thôn Tiểu Liễu một chuyến xử lý công chuyện. Đối với việc bà nội tìm tôi, tôi cũng chẳng có gì lo lắng, một là thành phố Nội Dương đã tương đối an toàn, hai là, người của thôn Tiểu Liễu kể cả có hung dữ thì bà cũng là Lưu âm bà, không ai có thể động tới, cũng không ai dám động tới bà.

Chỉ có điều muộn thế này rồi, bà nội tìm tôi làm gì? Lập tức nhận cuộc gọi, tôi gọi một tiếng bà nội.

Rất nhanh đầu bên kia đã truyền lại tiếng của bà nội, bà hỏi tôi đang ở đâu? Bà nghe Hà Thái Nhi gọi điện nói tôi về rồi, có thời gian về thôn một chuyến không, bà phải cho tôi xem một món đồ.

Tôi hơi có chút nghi hoặc, hỏi bà nội là thứ gì? Mấy ngày gần đây tôi sợ là không có thời gian về thôn Tiểu Liễu.

Đầu bên kia trầm lặng mấy giây, rồi bà nội mới nói: “Thế thì đợi, xong việc thì về thôn một chuyến, ông nội chết dẫm của mày còn để lại một món đồ.” Nói rồi, bà nội lại nói vài câu, đại thể là dặn dò tôi đừng có chỉ lo bận việc, tiền kiếm không hết đâu, có thời gian thì qua thăm Từ Thi Vũ, đừng có để cho người ta con gái một mình ngày ngày canh ở công trường.

Tôi thầm cười khổ, bảo bà nội tôi đã qua bên phố cổ rồi, xong lại nói chuyện với bà mấy câu nữa, bà mới cúp điện thoại.

Tôi ngả người tựa vào giường, nghi hoặc trong lòng càng nhiều hơn, đồ vật mà ông nội để lại? Bà nội trước đây chắc là không biết? Bà nội về thôn xong mới phát hiện?

Cơn buồn ngủ dần kéo đến, tôi nhắm mắt lại, chìm vào trong giấc ngủ.

Tôi ban đầu ngủ tương đối say, có điều ngủ mãi ngủ mãi, lại nghe thấy bên tai truyền lại tiếng ting tang khe khẽ.

Giống như là dùng đũa gõ vào thành bát vậy.

Âm thanh này không ngừng truyền lại, khiến tôi cảm giác có chút bực dọc, trằn trọc trên giường mãi một hồi, mãi cho đến khi chìm vào giấc ngủ sâu mới đỡ hơn chút.

Chỉ có điều tôi lại mơ một giấc mơ, giấc mơ này quá kỳ dị, tôi ngồi trên ngọn Quỷ sơn trong quần thể núi Nam Sơn đó, xung quanh toàn là mồ mả được dùng đá lộn chất thành, trước mả có Áp trấn thần chú, đây rõ ràng là khu đất mộ mà người tộc Khương chôn vùi tội nhân.

Liễu Dục Chú đứng sau lưng tôi, gã tay cầm kiếm đồng thau, quát nạt nói phải thay trời hành đạo, tiêu diệt thằng Âm sanh tử là tôi.

Tôi biết đây là mơ, nhưng Liễu Dục Chú định chém đầu tôi, thì tôi vẫn không cam lòng ngồi yên chờ chết.

Kết quả còn chưa đợi tôi phản kháng, Liễu Dục Chú lại đột nhiên nhanh chóng già đi, trong nháy mắt đã biến thành một lão già gầy đét.

Sau khi gã ngã xuống xong, lão già trộm thọ đó xuất hiện ở bên cạnh, lão đang vuốt mép, quanh mồm dính đầy đất thọ.

Còn trong tay lão hóa ra lại đang cầm một cái bát tròn màu trắng nhởn, rìa bát dùng vàng thoi bao một vòng, đây nào phải là bát gì, rõ ràng là nắp sọ người mà!

Lão già này dẫm lên ngực Liễu Dục Chú đi tới trước mặt tôi, âm u kỳ dị bảo tôi bưng cái bát lên.

Giấc mơ, đột ngột dừng lại!

Tôi vụt mở mắt ra, ngồi bật dậy, há to miệng thở dốc.

Tim đập thình thịch không ngừng, tôi điên cuồng ôm chặt lấy ngực mới thấy hơi đỡ hơn chút, chỉ có điều trên trán tôi toàn là mồ hôi, sau lưng cũng bị mồ hôi thấm đẫm.

Trong phòng ánh nắng chói mắt, lúc này trời đã sáng bảnh, nhưng giấc mơ này lại khiến tôi có chút bức bối.

Lật người xuống giường đi đánh răng rửa mặt, tôi hơi tỉnh táo hơn một chút.

Từ lần đầu tiên gặp Liễu Dục Chú đến nay, tên đạo sĩ cứng đầu này luôn khiến lòng tôi bức bối ngột ngạt.

Người chỉ biết lý rất đáng sợ, đạo sĩ muốn giết người cũng rất đáng sợ.

Lão già trộm thọ đó, thì là thuần ác độc, tôi rất thận trọng, cũng biết lão chắc chắn sẽ nhằm vào tôi.

Nói là phải quản chuyện này của nhà họ Thích, chủ yếu cũng là vì tiên hạ thủ vi cường, nếu không chỉ dựa vào tiền của nhà họ Thích thì không đến mức khiến tôi phải liều mạng.

Rửa mặt xong, tinh thần sảng khoái hơn nhiều, tôi mới từ trong phòng bước ra.

Phùng Quân đang ở trong sân đợi tôi, hắn nhìn thấy tôi xong, liền lộ ra chút vui mừng, cung cung kính kính mời tôi qua tiền viện ăn cơm, còn nói gia chủ đang đợi tôi.

Tôi hơi có chút ngạc nhiên, Phùng Quân không hổ là con nhà võ, nhìn lên trông như chẳng có chuyện gì hết vậy.

Trương Nhĩ đã giúp hắn rồi? Hay là trộm thọ thất bại, nên kỳ thực chẳng tổn hại gì mấy?

Trong lúc suy nghĩ tôi cũng đi về phía tiền viện.

Sau khi tới tiền viện, người đang đợi không chỉ có Phùng Chí Vinh, mà còn cả Thích Lan Tâm và mẹ cô ta.

Lúc này Trương Nhĩ vẫn chưa quay về.

Lên tiếng chào hỏi Phùng Chí Vinh và mẹ con Thích Lan Tâm xong, tôi bèn ngồi xuống.

Thích Lan Tâm liên tục cúi đầu, mẹ cô ta cũng luôn tỏ vẻ rất bất an.

Tôi nhồm nhoàm ăn một bát cháo lớn, rồi lại đối phó thêm mấy cái quẩy rán, nhanh chóng nhét cho đầy bụng xong, mới mở miệng bảo với Thích Lan Tâm, Trương Nhĩ đã đi liên hệ người rồi, phiền phức nhà họ Thích gặp phải lớn hơn so với tưởng tượng.

Thích Lan Tâm cũng buông đũa xuống, chằm chằm nhìn tôi, hỏi tôi đêm qua nói ông nội cô ta và lão già đó là chuyện thế nào.

Ngừng lại một chút, cô ta mới kiên định nói, cô ta đã chấp nhận hiện thực rồi, nếu như bố cô ta đã là người chết, vậy thì trực tiếp hạ táng sẽ không có vấn đề gì, thêm nữa đây cũng là vì cứu gia tộc.

Tôi ta khẩn cầu tôi có thể cố nhanh chóng xử lý chuyện này, cố gắng giữ lại mạng sống của những người khác của nhà họ Thích, bởi vì sáng hôm nay, mẹ cô ta được biết trong nhà lại có người chết rồi.

Tôi định thần lại, tư duy cũng rõ nét hơn không ít, gạo mà Thích lão ăn, nhất định có tác dụng dạng như đất thọ, lão nếu đã bắt đầu trộm thọ, thì thời gian cho nhà họ Thích sẽ không còn quá nhiều nữa.

Tôi trước tiên nói thật với Thích Lan Tâm chuyện của lão già đó, cùng với suy đoán của tôi, cuối cùng tôi cũng nói với cô ta, tôi không thể bảo đảm nhất định có thể có tác dụng, có điều phong thủy là thứ rất huyền diệu, trong vô tận nhất định sẽ tạo được một số tác dụng bảo vệ.

Thích Lan Tâm liên tục gật đầu, nói chỉ cần làm là được, cố hết mình nghe số trời kiểu gì cũng tốt hơn ngồi im chờ chết.

Đúng vào lúc này, Phùng Chí Vinh cũng mở miệng nói: “La tiên sinh, Trương tiên sinh sáng nay có liên lạc với tôi, ông ấy còn cần chút thời gian, bảo tôi có chuyện gì không cần đợi ông ấy, cứ làm trước, có điều ông ấy dặn cậu, đừng có đá chọi đá với người ta.”

“Một mình Phùng Quân không giúp được gì nhiều cho cậu, Phùng Bảo đang ở tiền viện đợi cậu, La tiên sinh cậu cũng dẫn nó theo đi.” Tôi gật gật đầu, nói với Phùng Chí Vinh lời cảm ơn, tôi hiểu rồi.

Tôi cũng khuyên Thích Lan Tâm ăn ít đồ, người nếu không có tinh lực, thì cũng chẳng làm được bất cứ chuyện gì, ngược lại còn thành gánh nặng.

Thích lan Tâm rõ ràng không quá cố chấp.

Đợi cô ta ăn sáng xong, tôi trước tiên đi xem bố cô ta, Thích Lâm Viễn một chút.

Trương Nhĩ sắp xếp để ông ta ở trong một căn phòng nghỉ khách ở hậu viện, ông ta nằm trên giường bất động không nhúc nhích, hiển nhiên là giống như một người chết.

Xác sống đều tới lúc trời tối mới tỉnh lại, vậy nên lúc này ông ta giống hệt như người sống đang ngủ vậy.

Tôi sắp xếp Phùng Bảo tìm một cỗ quan tài, đặt Thích Lâm Viễn vào trong, lại bảo hắn lái một chiếc xe bán tải tới, dẫn người đi ra ngoại thành.

Có người nhà họ Thích táng sống, vậy thì không cần chuyển mộ nữa.

Phong thủy trên núi Hành Long sẽ không hình thành xung đột, chuyện dời mộ có thể để sau này làm sau.

Đến khu ngoại ô thành phố xong, kinh qua ngọn núi lớn Hồi long Cố tổ và trạm thu phí đó xong, tôi do dự một chút.

Ngọn núi này táng ông nội tôi, bố tôi, và còn cả Trương Cửu Quái.

Phương diện phong thủy chắc chắn là không vấn đề gì, chỉ có điều huyệt nguồn phong thủy tốt nhất, toàn bộ đều đã bị tôi dùng hết rồi.

Huyệt nguồn hơi kém hơn chút, chưa chắc đã có thể tạo ra được hiệu quả, huống hồi tôi cũng không muốn quấy rầy sự yên tĩnh của bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận