Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 405: CÁI NAM SƠN, ĐẦU GỐI TU DI, ĐUÔI NỐI TUNG NHẠC!

Tiếng kêu “Két” “Két” vốn dĩ giống như tiếng cười nham hiểm của con vẹt kia cũng đã biến chất, kèm theo hai chữ “Giết đi” ở trong, giống như sợ vỡ cả mật vậy.

Bản thân nó đã là thứ tà quái.

Nhưng thứ tà quái đến mấy, có thể đọ được độ hung dữ với ngao sói?

Thứ ngao sói mà trăm ngao sống mười, lại giết lẫn nhau còn một, rồi ăn xác chết, cuối cùng đấu với xác sát ở bãi tha ma mà sống sót được, so với con vẹt lông xám này, chẳng biết “tà” hơn biết bao nhiêu lần.

Vừa nãy con vẹt lông xám còn mang bộ dạng ngông cuồng đắc ý khiến lòng tôi rất khó chịu!

Ngao sói sủa một tiếng, khiến lòng tôi thư thái hơn không ít.

Trần mù cũng đưa tay lên vuốt ve đầu ngao sói rất đúng lúc, nó không tiếp tục sủa nữa, mà nghểnh đầu lên nhìn con vẹt lông xám ở trên xà nhà kia, con mắt màu đỏ máu đang láo liên không ngừng liếc qua lại, còn liếm láp cái lưỡi màu đỏ quạch.

Con vẹt lông xám kia dùng cái móng chân màu xám đậm bám chặt lấy xà nhà, lông vũ khắp người đều xù hết lên, không ngừng đập cánh phành phạch, cái mỏ chim còn không ngừng kêu gào khản đặc, “Giết đi!” “Cu! Két!” “Giết đi!”, đúng thật vô cùng tức cười, phải nói là hiện trường biểu diễn cái gì gọi là “làm trò hề”.

Thần thái của Dương Hạ Nguyên được cái chẳng có gì thay đổi, cười ha hả gọi một câu: “Đừng có gào nữa, con ngao lớn này đang chào hỏi với mày đấy.”

Con vẹt lông xám lúc này mới ngừng việc vỗ cánh phành phạch, đi một vòng qua lại trên xà nhà xong mới nhảy xuống, bay lại lên trên vai Dương Hạ Nguyên.

Ánh mắt những người còn lại nhìn ngao sói, cũng có đôi chút vẻ nghĩ ngợi.

Phong thủy sư trên mặt đường lối chung quy vẫn thắng thế nhiều so với Thần bà, sự tồn tại của ngao sói không phải là bí kíp độc môn, người biết cũng không phải là con số ít.

Ánh mắt của bọn họ cũng không hoàn toàn tập trung lên trên người tôi nữa.

Có điều cảnh tượng ban nãy, cũng đủ để khiến tôi nâng cao cảnh giác.

Cháy rực? Tại sao ánh mắt lại cháy rực như vậy?

Bởi vì bọn họ tham lam, tuy không trực tiếp biểu hiện hay nói ra, nhưng chẳng có một người nào không muốn có được Địa tướng Kham dư trong tay tôi cả!

Cũng chính là hai quyển sách, Định la bàn mà ông nội để lại, cùng với Cốt tướng và Kim toán bàn mà Trương Cửu Quái truyền lại cho tôi.

Lúc này, mấy phong thủy sư còn lại kia cũng lần lượt đứng dậy, tự giới thiệu thân phận, tôi cũng lần lượt ghi nhớ tên tuổi bọn họ.

Vị Tần lão tuổi tác lớn nhất, gần sáu mươi tuổi kia, tên là Tần Thái, chính là phong thủy sư sinh ra tại vùng đất Trần Thương tỉnh Tam Tần này, danh tiếng trong giới phong thủy cũng không nhỏ, coi như là một nhân vật cấp đại sư có danh tiếng.

Còn vị phong thủy sư ngồi ở dưới cùng, nói ra lai lịch của tôi kia tên là Triệu Tỵ, tuổi gần bốn mươi, đích thực là người trẻ nhất trong số người ở đây.

Còn về những người khác, thì đều tới từ khắp nơi trên cả nước.

Sau khi bọn họ tự giới thiệu hết xong, Dương Hạ Nguyên mới cười nói: “Chư vị đều đã ngồi ở đây, thì tôi bèn nói thẳng ra luôn!”

Y cũng đồng thời đứng dậy, ưỡn cái lưng đã có chút còng kia lên, trên khuôn mặt chằng chịt nếp nhăn cũng có thêm đôi chút phấn chấn.

“Vì để vào quần núi Nam Sơn này tìm bảo địa đại phong thủy, Dương Hạ Nguyên tôi đã chuẩn bị cả mấy chục năm trời! Đạo trường Hạ Nguyên Lục thập Tiên mệnh này, cũng vì để hoàn thành tâm nguyên cả đời này của tôi mà lập ra.”

“Tần lão là đại sư phong thủy của vùng đất Tam Tần, những vị khác cũng đều là người có tiếng tăm danh vọng ở các vùng, do Tần lão dẫn đầu, Dương mỗ cũng yên tâm. Sau khi thành công, đạo trường phong thủy này bèn là của chư vị! Những tài sản kia của tôi, một nửa cũng sẽ là của chư vị!”

Trong mắt không ít người lộ ra vẻ mừng rỡ, trên mặt Tần lão thì ngược lại có vẻ cảm thán, trong mắt ông ta lờ mờ cũng có khát vọng, có điều không phải là nhắm vào tiền bạc và đạo trường phong thủy này.

Thứ khát vọng đó ở nơi đáy mắt, còn ánh nhìn của ông ta thì qua lại bên trên cái sa bàn phong thủy kia.

Sợ rằng ông ta cũng đang khát vọng vào Nam Sơn, xem bố cục phong thủy này?

Dương Hạ Nguyên vẫn chưa dừng lại, tiếp tục nói: “Tần lão đứng đầu dẫn một đội người phong thủy sư của đạo trường, Âm tiên sinh và Âm dương tiên sinh La Thập Lục một đội, bọn họ cũng dẫn theo người giúp đỡ, nên coi như là một đội.”

“Hạ Nguyên bèn trông chờ chư vị có thể tìm ra cửa sinh rồi!”

“Ngoài ra, chư vị cũng cần cẩn trọng, trong quần thể núi Nam Sơn nguy hiểm rình rập, những năm nay, tôi từng đi nhiều lần, cũng tổn thất không ít người, sa bàn phong thủy này có thể khắc họa ra được, cũng đã phải chôn vùi không ít xương cốt rồi.”

Dương Hạ Nguyên dường như có chút cảm khái và buồn bã, cuối cùng ánh mắt hướng lên người tôi, rồi mới nói: “Còn về thù lao đã bàn trước với La tiên sinh, Hạ Nguyên cũng sẽ không cắt bớt, vậy nên mong La tiên sinh và Âm tiên sinh, dốc toàn lực.”

Bộ dạng và thái độ này của Dương Hạ Nguyên, hoàn toàn khác so với trước đây, kỹ năng che dấu bản chất của y phải nói là quá thuần thục nhuần nhuyễn.

Thậm chí còn gọi tôi là tiên sinh, tự xưng Hạ Nguyên, biểu hiện tư thế người tài là trên hết.

Nếu không phải tôi biết y cũng là đại sư Kham dư, thì tôi cũng tin thật rồi.

Những người khác thì đều lần lượt nói rằng Dương trường chủ không cần lo lắng, đoàn người này bọn họ, cũng coi như là tồn tại nổi tiếng của giới phong thủy rồi, lại cộng thêm có Tần lão dẫn đường, bất kể là bố cục phong thủy gì cũng chắc chắn được chín phần mười!

Tần Thái cũng chắp tay nói: “Dương trường chủ cứ yên tâm, hai mươi bốn hướng núi này tuy khó phân khách chủ, nhưng tôi cũng có Định huyệt Tầm long chi pháp. Tìm được chỗ cửa sinh này, cũng nắm chắc được vài phần.”

Tiếp đấy, ông ta ngoảnh đầu nhìn sang Âm tiên sinh, lại cười cười nói: “Táng ảnh chi pháp, bác cổ thông kim, vị Âm tiên sinh này cũng coi như là bất ngờ mà Dương trường chủ đưa tới rồi! Tần mỗ không nắm chắc được mười phần, cũng là bởi yếu kém trong thuật Thiên tinh, Táng ảnh chi pháp nếu thông Tiên tinh Địa tướng, thì chuyến này chắc chắn có thể thành công!”

“Nơi bao nhiêu phong thủy sư đời trước vùi xương cốt, thấy được rồi chắc chắn sẽ không còn nuối tiếc cả đời nữa!”

Tần Thái là người duy nhất không mấy hứng thú với tôi.

Tôi đại khái cũng có chút ngộ ra, Địa tướng Kham dư tuy là Phong thủy Chính phái, nhưng đối với những đại sư phong thủy thành danh đã lâu như ông ta, còn lâu mới hấp dẫn bằng Táng ảnh chi pháp, vật bác cổ thông kim, dù gì cũng là sự cải tiến của thuật phong thủy từ cổ tới nay.

Âm tiên sinh cũng gật gật đầu: “Nếu đã có sự chuẩn bị, thì Dương trường chủ, chúng ta lúc nào xuất phát?”

Đồng thời, ông ta cũng nhìn tôi một cái, trong ánh mắt có chút ám chỉ.

Tôi cũng mới bừng tỉnh, lập tức cũng mở miệng nói tiếp một câu, đại khái là tôi cũng sẽ dốc toàn lực, bảo Dương trường chủ yên tâm.

Kỳ thực cũng là biến tướng cùng diễn dịch với Dương Hạ Nguyên, kẻ chẳng biết gì cả, chính là những phong thủy sư kia.

Chỉ là tôi không biết nguyên nhân tại sao Dương Hạ Nguyên phải dẫn theo bọn họ?

Chỉ luận thuật phong thủy thông thường, bản thân Dương Hạ Nguyên chắc không thua kém bất cứ ai mới đúng.

Dẫn theo bao nhiêu người như vậy, không phải mệt thêm sao?

Trần mù, Lưu Văn Tam, Thẩm Kế từ đầu đến cuối đều không nói gì nhiều.

Trong mắt những phong thủy sư kia, đích thị cũng chẳng thèm nhìn bọn họ.

Ranh giới giữa Thượng cửu lưu và Hạ cửu lưu, quá rõ ràng.

Sau khi chúng tôi biểu thị xong, Dương Hạ Nguyên cũng lộ vẻ mặt mừng rỡ, tươi cười nói lập tức xuất phát.

Rời khỏi đạo trường phong thủy, bên ngoài đạo trường đã sớm có chân sai vặt đi chuẩn bị sẵn xe.

Tôi vốn còn tưởng mười mấy người chúng tôi, phải chuẩn bị ba bốn chiếc xe mới đủ dùng, như thế cũng coi như một đội xe nhỏ rồi.

Nhưng không ngờ, đỗ ở bên ngoài, là một chiếc xe khách cỡ vừa, đủ chở hai chục người.

Sau khi lên xe, rời khỏi nội thành Trần Thương, lái xe đi men theo tỉnh lộ, chẳng mấy chốc bèn lên trên một con đèo lên núi.

Núi Nam Sơn này trong quá trình học hành của tôi, cũng xuất hiện trong sách vở không chỉ một hai lần.

Cổ ngữ có nói, Nam Sơn, hiểm địa của thiên hạ!

Cái Nam Sơn, đầu gối Tu Di, đuôi nối Tung Nhạc!

[Lời dịch giả]

Núi Tu Di, gốc tiếng Phạn là Sumeru.
Bạn cần đăng nhập để bình luận