Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 1151: KHE NỨT DƯỚI THUNG LŨNG

Tôi dứt khoát nhắm nhắm mắt, đồng thời đáy lòng đưa ra quyết định, kiếm sẵn cái cớ, ban ngày đi đường tới chỗ Đại long mạch có vấn đề trước.

Tiếp đấy lại nghĩ cách sau, nếu như không thể gài bẫy Lại Văn, bèn chỉ có thể ra ám hiệu cho Dương Thanh Sơn giúp đỡ thôi...

Chung quy bên cạnh Lại Văn không còn đám người kia, chúng tôi lại đã bắt được quỷ lông trắng, thì đã là nắm phần thắng trong tay rồi!

Tư duy đến đây, tôi mở mắt ra, chằm chằm nhìn con quỷ lông trắng trong tay Ba Thanh nói: “Phương pháp đương nhiên rất nhiều, chúng ta cũng không thể nào để con súc sinh này dẫn đường, lúc trước gặp mặt Lại tiên sinh, bọn tôi cũng còn có chút giữ kẽ, kỳ thực Ba Thanh và tôi gần như đã điều tra ra được vị trí cụ thể rồi, đợi sau khi tới nơi xong, tôi bèn có thể dùng thủ đoạn của Âm dương tiên sinh, rồi phối hợp thêm con quỷ lông trắng này, tìm ra phần mộ.”

Ngừng một lát, tôi tiếp tục nói: “Thả cho con súc sinh này dẫn đường, ngộ nhỡ kéo chúng ta cùng chết chung thì làm thế nào?” Tôi nói xong, Lại Văn cũng liên tiếp gật đầu, ả không hề có chút nghi ngờ nào, trong mắt ánh lên vẻ hưng phấn và hiếu kỳ.

“Thủ đoạn của Âm dương tiên sinh, là thủ đoạn gì? Còn cả trong phần mộ đó, sẽ có đồ gì ngon?”

Tôi không trực tiếp trả lời Lại Văn, chỉ mặt khẽ cười nhẹ, lắc lắc đầu.

“Đợi cô nhìn qua xong, nếu như xem hiểu được, tới lúc đó có thể tới Đạo trường Hạ Nguyên Lục thập Tiên mệnh một chuyến, tôi có thể giảng giải cho cô đôi phần.” Tôi lại lần nữa mở miệng, khi tiếp tục nhìn Lại Văn, trong mắt cố ý lộ ra một tia “tán thưởng”.

Kỳ thực lúc tôi làm ra cái biểu cảm này, trong lòng phần nhiều vẫn thấy khó chịu.

Chỉ có điều... Dạng phương thức này, có thể càng khiến Lại Văn không nghi ngờ hơn.

Quả nhiên, trong mắt Lại Văn, ngoài sự hiếu kỳ ra, còn có một tia hưng phấn âm ỉ.

Ả hơi hơi cúi đầu, biểu cảm trịnh trọng khẽ nói: “Đa tạ La tiên sinh.”

“Ba Thanh, tìm một chỗ bằng phẳng, chúng ta nghỉ ngơi một lúc, sau đó dẫn đường đi tiếp.” Tôi không tiếp tục nói gì với Lại Văn nữa, mà là nhìn sang Ba Thanh.

Ba Thanh gật gật đầu, trong mắt hắn không hề lộ ra vẻ nghi hoặc gì cả.

Tuy rằng Ba Thanh có chút thô kệch, nhưng hắn tuyệt đối không ngu.

Hắn đem con quỷ lông trắng buộc treo vào thắt lưng, rồi bèn tiếp tục lên trước dẫn đường.

Đường núi gập ghềnh dốc đứng, khoảng chừng lại tiếp tục đi hơn một giờ đồng hồ, chúng tôi mới mới miễn cưỡng tìm thấy một chỗ có thể nghỉ ngơi được.

Trải qua quá trình đi đường liên tục không nghỉ, cả người tôi đều rất mệt mỏi, đầu có chút đau âm ỉ, hơn nữa trong bụng còn rỗng tuếch...

Ngoài ra, kỳ thực chúng tôi còn gặp phải một chuyện phiền phức...

Không chỉ có tôi và Ba Thanh trên cơ bản đều là hai tay trống không, bởi vì đồ của chúng tôi đều nằm ở trong ba lô leo núi, nửa đêm nằm ngủ không thể nào còn đeo ba lô leo núi, mà ba lô đều nằm trên lưng ngựa lùn.

Mà bao gồm cả Lại Văn, trên người ả cũng chỉ đeo một cái túi nhỏ, rõ ràng bên trong còn không thể nào có đồ ăn thức uống gì, bởi vì trong quá trình đi đường, tôi nghe thấy bên trong truyền ra tiếng va đập, đây quá bán là một số món đồ mà bọn Lại Văn thu hoạch được trước đó.

Vật phẩm cỡ lớn, Lại Văn không thể nào mang theo trên người, thứ ả có thể cầm theo, cũng tuyệt đối là đồ vật quý báu có giá trị không nhỏ.

Lúc này chỗ mà chúng tôi nghỉ ngơi, ngoại trừ địa thế hơi bằng phẳng, có cây cối che nắng ra, bèn chẳng có gì khác nữa.

Ngoài mệt mỏi ra, thì là bụng đói và miệng khát...

Chúng tôi nghỉ ngơi một lúc, thể lực hơi hơi hồi phục một ít, đầu mày Lại Văn hơi nhíu lại, nhìn sang Ba Thanh, nói: “Phải tìm chút nước uống, ăn thì có thể xem xem có dạng như thỏ rừng gì đó không, tôi còn đỡ, La tiên sinh thì không vật vạ thế này được quá lâu đâu.”

Lúc Lại Văn nói những lời này, con quỷ lông trắng kia cũng đã tỉnh lại.

Con ngươi láo liên của nó, toát ra thứ sát khí lạnh băng, liếc nhìn tôi và Lại Văn, cái miệng bị buộc siết không ngậm lại được, nhưng nó lại chẳng hề tỏ ra thảm hại, mà ngược lại là ngày càng âm u hung hãn.

Sắc mặt Ba Thanh cũng chẳng dễ coi, da môi hắn hơi có chút nứt nẻ, giọng hơi có chút khàn khàn nói: “Đoạn đường núi này không có nước đâu, phải xuống tới chân núi, hơn nữa vị trí chỗ chân núi này, thì đã gần tới chỗ La tiên sinh định đi rồi, còn phải đi đường thêm thời gian một ngày nữa, chỉ có thể cố trụ đã, tôi đi tìm thử xem, có thể bắt được con gì, hoặc là hái ít quả dại gì về không.”

Nói rồi, Ba Thanh liền đứng dậy.

Lại Văn nhíu mày, ả nhìn tôi một cái, nói: “La tiên sinh, tôi đi cùng với Ba Thanh, cậu nghỉ ngơi một chút đã.” Chuyện này, chỉ là một việc nhỏ xen vào.

Cuối cùng Ba Thanh kiếm về không ít quả rừng có hàm lượng nước nhiều, Lại Văn thì còn bắt về một con thỏ rừng, cả quãng đường này của chúng tôi, được cái cũng chẳng khổ nhọc gì lắm.

Cả quá trình đi đi dừng dừng, đợi đến lúc hoàng hôn sắp buông xuống, chúng tôi bèn lại tới chỗ lưng chừng của một quả núi cao...

Từ chỗ này nhìn ra phía trước, nhiều nhất là chỗ nằm hơn trăm mét phía ngoài, thung lũng liền đã tới điểm tận cùng, thế núi của quả núi này uốn khúc ngoằn ngoèo, vừa hay vòng tới vị trí tận cùng của thung lũng, bịt chết đường đi.

Mà phía dưới thung lung, còn có một khe nứt!

Khe nứt này ít nhất phải rộng tới mười mấy mét, đen xì hun hút, dốc nghiêng xuống dưới, chẳng biết sâu bao nhiêu nữa!

Nhìn thêm mấy cái, bèn càng giống như thung lũng sau khi đến tận cùng, thì vươn sâu xuống phía dưới!

Nói một cách khác, nếu coi thung lũng tách giãn là rồng, vậy núi chính là núi cắt đứt đường đi của rồng, vậy nên rồng bèn đi xuống lòng đất...

Còn về con sông trong thung lũng đó, thì từ nửa bên kia đổ vào bên trong khe nứt đen xì sâu hút đó, vậy nên một nửa khe nứt liền giống như là nửa thác nước vậy, nhưng nước năm này qua tháng khác chảy xuống dưới, mà lại không đổ đầy được?

Tôi theo bản năng mò lấy Định la bàn ra, không hề nhìn Ba Thanh ở bên cạnh, càng không hề nhìn sang Lại Văn.

Tất cả sự chú ý, đều nằm ở việc chằm chằm quan sát khe nứt!

Bên trên Đại long mạch có một khe nứt sâu như vậy, nước Chi long năm này qua tháng khác đều khó đổ đầy nổi, vậy phía dưới này là cái gì? Hang động rỗng lớn cỡ nào?

Nếu như khe nứt này dẫn đến việc thân núi phía trước đổ sập xuống, vậy thì đúng thật là Đại long mạch bị đè gãy! Hậu quả không thể tưởng tượng được, kể cả tới vạn vạn người hứng chịu, sợ là đều không gánh chịu nổi!

[Tác giả có lời muốn nói]

Cái gì nhỉ, mọi người Quốc khánh vui vẻ! Chương mới ngày mai tăng thêm! Bởi vì lão La hôm nay viết chương của ngày mai, vậy nên sáng ngày hôm sau đăng chương, hôm qua vượt ba trăm pheiéu rồi, tôi hôm nay viết, ngày mai đăng. Hôm qua thực sự là không trụ nổi không viết ra được. Một ngày mới, một khởi đầu mới! Tổ quốc ngày lễ vui vẻ! Hôm nay hoặc còn có công bộc của dân đang tăng ca! Lão La ở đây cổ vũ cho các vị!
Bạn cần đăng nhập để bình luận