Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 779: SAO VỠ

Tôi vô cùng bất lực, có điều lúc này tôi cũng không tiếp tục nói thêm gì khác nữa, rửa ráy đơn giản xong, tôi trực tiếp bỏ qua không nhìn Khương Manh, đến dưới chỗ đình đọc sách ở trong căn Quan Tinh Trạch.

Ngồi trên ghế dài ở trong đình, tôi chăm chú nhìn đầm nước trước mặt, trong đầu suy nghĩ về hai câu khẩu quyết kia.

“Quan Tinh Trạch nội còn có trạch, Cửu tinh liên châu hạ có châu.”

Hai câu này, liệu có phải ám chỉ khi đó Khâu Xử Đạo đã biết, sẽ có kẻ tham lam nhòm ngó Thiện thi đan của ông ta, vậy nên thủ đoạn cuối cùng của bản thân ông ta chính là khiến Phị Phát Quỷ biến thành nấm mồ?

Vậy nên nhà trạch kép ở đây, chắc là cũng tương tự như Phị Phát Quỷ, nằm ở bên dưới Quan Tinh Trạch?

Hơn nữa có thể dùng Cửu tinh liên châu chiếu trong đầm nước để tham khảo?

Muốn vào trong nhà trạch kép, thì thông qua Tinh vị của đầm nước này xác định vị trí, xuống dưới đầm nước liền có thể thấy được lối vào của nó?

Tôi càng nghĩ, liền càng cảm thấy, chắc là không khác gì với suy đoán của tôi.

Bây giờ là ban ngày, tôi không tùy tiện xuống đầm nước, trong đây chắc chắn có trận pháp, Khâu Xử Đạo chắc chắn sẽ đem Kỳ môn độn giáp và tướng sao kết hợp lại để sử dụng.

Ban ngày rất có khả năng bị Kỳ môn độn giáp giam chết, nếu Khâu Xử Đạo đúng thật dùng bố cục này lưu lại làm bí mật cuối cùng, vậy thì Cửu tinh liên châu chắc là điểm mấu chốt để xuống dưới.

Vậy bèn có thể coi Cửu tinh liên châu là cửa, Táng ảnh quan sơn chính là chìa khóa mở cửa.

Chỉ cần dùng Táng ảnh quan sơn phá bố cục, thì sẽ không kích hoạt nguy hiểm.

Nếu như dùng thuật Phong thủy cưỡng chế xuống dưới, vậy thì bèn chưa chắc rồi.

Sau khi tiếp xúc với quần thể núi Nam Sơn và Phị Phát Quỷ, tôi dường như lờ mờ có một nhận thức và hiểu biết nhất định đối với phương thức hành sự của Khâu Xử Đạo.

Đương nhiên, tôi cũng không liều lĩnh dựa vào suy luận và phỏng đoán này để lập tức đưa ra quyết định gì.

Lại tiếp tục làm một số quan sát xong, tôi bèn thăm dò tỉ mỉ kỹ lưỡng căn Khâu Xử Đạo Quan Tinh Trạch này một lần.

Bao gồm cả thân tường và vách ngăn, tôi thậm chí còn đi ra bên ngoài nhà, cả trong lẫn ngoài đều kiểm tra một lượt, xác định ở đây không thể nào là dạng Âm dương điệp ảnh trạch giống như Kế Nương Phần.

Trong thời gian này, Khương Manh thì quét dọn kỹ lưỡng bên trong nhà trạch, buổi trưa và chập tối, cô ta đều nấu sẵn đồ ăn, ngoài ra một câu nói thừa thãi cô ta đều chưa từng nói, tôi đột nhiên phát hiện, có phải nhận thức của tôi đối với hai chữ thị nữ này, có chút ít lệch lạc không.

Đúng thật phải so sánh, thì Khương Manh với Phùng Bảo, Phùng Khuất, gần như không có khác biệt gì.

Tôi hơi suy xét một chút, liền dặn dò Khương Manh đi làm một việc, bảo cô ta đi tìm cho tôi một cái bình dưỡng khí, tôi xuống nước cần dùng.

Nhoáng cái, thời gian đã đến buổi tối rồi.

Ánh trăng đêm nay trong vắt như nước, trên bầu trời đêm xanh thẳm ngàn sao rực rỡ, Cửu tinh theo thứ tự chiếu vào trong đầm nước.

Tôi đi đến bên cạnh đầm nước, đem bình dưỡng khí cõng lên trên lưng, đeo mặt nạ dưỡng khí lên.

Lần này tôi không biết phải dừng ở dưới nước bao lâu, lại không có Lưu Văn Tam ở dưới nước giúp đỡ, tôi bèn tự mình chuẩn bị đầy đủ, giống như lần trước lúc cần hồi phục Trấn vật dưới sông Dương, chúng tôi cũng đều đem theo bình dưỡng khí và trang bị lặn xuống sông.

“Nếu như trước khi trời sáng tôi chưa lên, vậy thì chắc là có chuyện rồi, đi thông báo cho Liễu Dục Chú, đừng lập tức bảo với chú Văn Tam và chú Trần, rõ chưa?” Tôi ổn định lại tâm trạng một chút, quay đầu nhìn Khương Manh đang đứng sau lưng tôi nói, tiếp đấy lại nhấn mạnh một câu: “Đây là mệnh lệnh.”

Khương Manh cung kính gật gật đầu, nói đã rõ rồi.

Tôi hơi hoạt động giãn gân cốt một chút, tiếp đấy liền từ bên mép đầm nước lần mò xuống dưới.

Trong thời gian này động tác của tôi rất nhỏ, cố hết sức không phá hoại sự tĩnh lặng vốn có của đầm nước.

Nhưng khi cơ thể tôi xuống nước vẫn gây ra từng đợt gợn sóng.

Sau khi hoàn toàn ngập vào trong nước xong, tầm nhìn ở dưới nước cũng không thấp.

Diện tích đầm nước kỳ thực không hề lớn, nhiều nhất ba bốn mươi mét vuông, chỉnh thể thành hình trụ tròn.

Dưới ánh trăng tĩnh lặng, đầm nước ánh lên màu xanh lam nhàn nhạt, màu sắc này chắc đến từ khoáng chất trong nước và khoáng thạch trên vách đá ở bốn xung quanh đầm.

Tôi lặn xuống dưới một cách ổn định, để tâm quan sát thay đổi của vách đầm, tỉ mỉ kiểm tra xem liệu có lối vào dạng hành lang nào không.

Đầm nước sâu hơn rất nhiều so với tưởng tượng của tôi, tôi chắc ít nhất đã lặn xuống dưới hơn ba mươi mét, cuối cùng mới đến phần đáy.

Đáy đầm có rất nhiều viên đá nhỏ vỡ vụn, tỏa ra thứ quầng sáng yếu ớt.

Tôi không khỏi nhíu đầu mày lại, trong lòng nghi hoặc, lẽ nào tôi phân tích sai rồi?

Đầm nước này đã đến đáy, cũng không nhìn thấy dạng cửa ngầm hay hành lang nào, nếu như có nhà trạch kép, kiểu gì cũng phải có lối vào mới đúng.

Tôi đứng ở dưới cùng đáy nước, chân dẫm trên đất ngửa mặt nhìn lên trên, giống như bản thân đang ở bên trong một cái giếng vậy.

Đang lúc tôi nghĩ mãi vẫn không có lời giải, thì đột nhiên phát hiện ra một vấn đề.

Viên đá trên mặt đất nhìn như là đá dăm, vô cùng hỗn loạn không trật tự, nhưng khi tôi chạm vào một viên đá dăm, hóa ra lại không đá nó lên được, viên đá dăm đó chỉ hơi hơi nhúc nhích một chút.

Cố định ở đáy nước rồi?

Tôi vừa mới nghĩ đến việc này, đột nhiên tôi liền cảm giác vị trí mạn phải truyền lại một luồng dao động kịch liệt!

Trong lòng tôi vụt qua một tia kinh ngạc, đầu lách một phát ra sau, trong nháy mắt, từ trước mặt tôi liền vọt qua một luồng nước chảy, giữa sóng nước rung động, tôi có thể nhìn thấy rõ nét bên trong có một mũi tên cực kỳ nhỏ mảnh.

Lập tức toàn thân tôi run lên một phát, suýt chút nữa, là tôi đã bị mũi tên này xuyên qua đầu rồi.

Giây tiếp theo, mũi tên đó bèn bắn lên trên vách đầm ở phía bên kia, rồi rơi xuống đáy nước.

Tôi sợ hãi không thôi, trong lòng xuýt xoa, dưới nước này, cũng có cạm bẫy?

Vừa nãy tôi chạm vào viên đá dăm kia, nó nhúc nhích, vậy nên bẫy mới bị kích hoạt?

Lập tức tôi liền hiểu ra, không phải tôi không tìm ra lối vào nhà trạch kép, mà là chỗ lối vào đó chắc chắn đang ở đây, chỉ có điều cần tôi đi mở nó ra!

Lại lần nữa cúi đầu nhìn đáy đầm nước, tôi hơi vọt lên trên một chút, bơi lên khoảng chừng hai ba mét.

Từ trên nhìn xuống, tôi liền có thể nhìn rõ tất cả bên dưới.

Nhìn vẻ như đá dăm rất nhiều, nhưng những chấm sáng loang lổ kia, chẳng phải giống như bầu trời đầy sao ư?

Càng quan trọng hơn là, tôi đếm qua một chút, ở trong đám đá dăm, có khoảng chín viên đá tương đối lớn, bên cạnh chúng không có đá dăm nhỏ nào.

Hơn nữa nhìn kỹ thêm chút, mặt đất ở đáy nước có rất nhiều đường vân, giống như quỹ đạo nhỏ bé vậy, những viên đá này chắc đều chỉ có thể di động trên bề mặt những quỹ đạo này?

Chín viên đá này cũng được bày hỗn loạn, làm gì có hình dạng của Cửu tinh?

Trong lòng tôi hiển nhiên cũng đã có suy đoán, lẽ nào, đây là một trận pháp, cần đến Cửu tinh liên châu?

Khe đất có thể di động, đá dăm mang quầng sáng, hơn nữa đá lớn vừa vặn chín viên, nếu như tôi đem chúng xếp thành thứ tự chính xác của Cửu tinh, liệu có thể đạt thành mục đích của Khâu Xử Đạo? Có thể nhờ vậy vào trong nhà trạch kép?

Đương nhiên... Suy đoán này của tôi bèn rất mạo hiểm.

Vừa nãy tôi đã được nếm thử rồi, động đến viên đá, bèn có cạm bẫy.

Nếu như tôi sai....?

Vừa nãy động đến một viên đá nhỏ, liền suýt nữa bị một mũi tên bắn xuyên.

Viên đá lớn như thế này, bắn ra ngoài sẽ là một mũi tên lớn, hay là mấy chục mũi tên nhỏ?

Do dự mãi một hồi, bản thân tôi lại chẳng còn lựa chọn nào khác, không vào được trong nhà trạch kép, không lấy được món đồ còn lại, Xác âm luyến dương bèn không diệt được.

Vậy thì chúng tôi đích thân đưa hắn ra ngoài, việc này sẽ là một mối họa cực lớn, còn chẳng bằng lúc đó cứ bỏ luôn lại bên trong nấm mồ Phị Phát Quỷ, để hắn bị Ngũ Đế Phong Táng Phù niêm phong.

Tôi bắt buộc phải vào trong nhà trạch kép này mới được, cho dù là nguy hiểm, cũng chỉ có thể tiếp tục mạo hiểm thôi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận