Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 266: NƯỚC LŨ SẮP TỚI

Bất chợt nghĩ đến đây, tôi đột nhiên cảm thấy như có dao kề sau lưng.

Người già thành tinh, năm đó thuật phong thủy của y đã mạnh đến mức này, bây giờ mà còn sống thật, không biết còn đáng sợ tới mức nào!

Chỉ là tôi lại cảm thấy, tôi làm mất mặt ông nội.

Trong huyết thư của ông nội, câu nói lấy người phá phong thủy, nhân định thắng thiên ấy, sao mà hào hùng vĩ đại thế!

Bây giờ tôi học được Âm dương thuật, cầm được Định la bàn và Kim toán bàn, nhưng lại sợ cái tên phong thủy sư còn chưa từng gặp mặt ấy, thì còn ra thể thống gì?

Tôi chỉnh đốn lại tư duy, không nghĩ ngợi lung tung nữa.

Thời gian nhanh chóng trôi đi, chiếc thuyền chở xác chết thứ hai đã cập bờ, cũng không xuất hiện bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn.

Trương Nhĩ đột nhiên bảo tôi đi với lão qua bên linh đường kia xem xem.

Trời chưa tối, nước lũ chưa tới, dưới sông sẽ không có nguy hiểm.

Đến đêm mới có thể đưa xác chết đặt vào linh đường. Trước thời điểm này, lão cũng phải chuẩn bị một số chuyện, để tránh một số biến cố.

Theo Trương Nhĩ đi qua chỗ linh đường, xác chết được đặt trên một cái bàn, phủ vải trắng, trông cũng chẳng đáng sợ thế nữa.

Trương Nhĩ đi quanh một vòng, sau đó tìm một chiếc bàn trống, rồi lại lấy cái bút và nghiên mực mà tôi vừa đưa lão ra.

Khiến tôi ngạc nhiên là, lão lại còn đem theo người một thỏi mực.

“La Thập Lục, trên người cậu chắc vẫn còn giấy vàng chứ? Lấy một tờ cho tôi.”

Tôi lập tức cũng lấy một tờ giấy vàng, trải phẳng ra trước mặt Trương Nhĩ.

Một lát sau, Trương Nhĩ liền cầm bút, soạt soạt viết một chương nhỏ cáo phó.

Sau khi ngừng bút, lão bèn bảo tôi đi đọc.

Hàng chữ trên đầu cáo phó bèn là: “Cáo phó tế ngàn con của sông Dương.”

Nội dung bên dưới, thì càng khiến lòng tôi hơi chấn động.

“Nay là năm Đinh Đậu, tháng Nhâm Tý, ngày Ất Hợi, là ngày nhu nhật đại cát, là giờ lành chọn tang kỵ.”

“Mời chư vị oan hồn chết uổng lên bờ! Lấy từ đường xây bên bờ sông, mời bách tính thành Nội Dương tới nhận người thân, để người chết oan có oán được báo mộng, xác có thể an thần.”

“Chu tử sinh năm loạn lạc, nay đã là ngày quốc thái dân an, dương gian không còn cần tưởng nhớ, nhận thờ cúng về âm phủ đầu thai!”

Phía dưới nữa thì là một đạo phù. Đạo phù này hoàn toàn khác với trấn sát phù, là một đường dài, giống như được mấy chữ tổ hợp thành.

Trên đầu là một chữ Phúng, phía dưới thì là một chữ kiểu như Xá, tiếp phía dưới là chữ Thi viết ngược, bên trên có thêm hai gạch.

Nét phẩy của chữ Thi kéo ra cực dài, kéo thẳng xuống dưới bao trùm lấy toàn bộ ba bốn chữ trong phù văn còn lại bên dưới, tôi cũng chẳng nhận ra mấy chữ phức tạp kia rốt cục là chữ gì nữa.

Chỉ có điều chỉnh thể của đạo phù này, lại cho tôi một thứ cảm giác sát khí chèn ép!

“Cậu không nhận ra đạo phù này à?”

Trương Nhĩ đột nhiên hơi nhíu mày một cái, hỏi.

Tôi ngại ngùng gật gật đầu.

Đầu mày Trương Nhĩ nhíu chặt lại, lão có vẻ nghĩ ngợi.

“Tôi thấy cậu lúc trước chưa từng nhắc đến thiệp tang, vốn còn tưởng cậu ôm tất mọi việc nên quên những chi tiết này, vốn ý tôi là để giúp cậu nhớ ra, nhưng xem chừng, cậu không phải là quên không viết thiệp tang, mà là cậu căn bản không biết đúng không?”

“Đúng thật là không biết...” Tôi trả lời thành khẩn.

Trương Nhĩ trầm mặc một lát, rồi đột nhiên khẽ thở dài một tiếng: “Xem ra Âm thuật tiên sinh mất quá sớm, chẳng dạy cậu cái gì cả, cơ duyên trùng hợp mà có được sự kế thừa của Thiết khẩu Kim toán, nhưng cũng chỉ là sự kế thừa mà thôi.”

“Âm dương thuật tuy thâm sâu huyền bí, nhưng cũng không thể chỉ học đại thuật, chuyện mồ mả này tuy nhỏ, nhưng cũng không thể thiếu được.”

“Cậu nói thật cho tôi biết, cậu đã biết những gì rồi.”

Tôi thì cũng chẳng thấy mất mặt, ngược lại Trương Nhĩ hỏi như thế này, càng khiến tôi có vài phần hồi hộp và khao khát.

Đem những thứ mà tôi biết ra kể một lượt, Trương Nhĩ cũng ngừng lại hồi lâu rồi mới nói: “Hóa ra là vậy.”

“Kết thúc chuyện này xong, tôi có thể dạy cậu rốt cục phải làm sao để vận dụng Âm dương thuật, đại thuật của Địa tướng Kham dư, đích thực là thứ mà vô số phong thủy sư đều khao khát, nhưng tiểu thuật cũng là khác đường cùng đích.”

“Nhận bút và nghiên mực này rồi, tôi sẽ không nuốt lời đâu.”

Vẻ mặt tôi vô cùng vui mừng, trong lòng lại càng cảm kích.

Cũng vào lúc này, Phùng Bảo lại vội vã chạy đến phía trước mặt tôi và Trương Nhĩ, thần sắc hắn hoảng loạn.

“La tiên sinh, Trương tiên sinh, có chuyện rồi...”

Mặt tôi liền cũng biến sắc, lập tức hỏi: “Phát sinh biến cố gì rồi?”

“Lũ đến rồi... Nước lớn kinh người, phía trên gửi điện báo tới, từ Huyền Hà xuống sông Dương vốn cũng có một đập lớn, con đập đó vỡ rồi... Sợ là chẳng bao lâu nữa, sẽ còn có đợt lũ lớn hơn đổ tới, không được tiếp tục vớt xác nữa!”

“Nếu không, mấy người Lưu tiên sinh bọn họ khả năng không lên nổi bờ nữa!”

Giọng nói của Phùng Bảo rất gấp gáp, trên trán hắn mồ hôi từng hạt to đùng lăn xuống.

Mặt Trương Nhĩ cũng vụt biến sắc.

Hai người chúng tôi nhanh chân bước về phía vị trí bến tàu.

Vừa ra khỏi phạm vi bàn cúng linh đường, tôi đã có thể nghe thấy tiếng nước chảy ầm ầm!

Tôi và Trương nhĩ mới chỉ vào trong linh đường một tiếng đồng hồ hơn một chút, mà con sông Dương lúc trước còn coi như bình lặng, nay đã biến thành sóng nước cuồn cuộn!

Nước sông mãnh liệt đập lên trên bờ kè, cái thế nước kinh người ấy, đã nhấn chìm mấy chỗ cầu tàu rồi!

Bè tre của Lưu Văn Tam và mấy người vớt xác kia, đã bị đánh lật từ lâu!

Chỉ còn lại tàu vớt xác dừng bên cạnh con trâu sắt, nhưng cũng đang chòng chành sắp lật giữa làn nước sông, những nhân viên của đội vớt xác trên tàu đều sợ hãi không nhẹ.

Mây đen bao trùm bầu trời, gió cũng thổi rất mạnh...

Rõ ràng là ban ngày ban mặt, nhưng sắc trời ngột ngạt bức bối này, lại đã tối sầm như sắp vào đêm.

“Phiền phức rồi... Mau thông báo cho người trên tàu vớt xác, gọi mấy người Lưu Văn Tam lên bờ!”

Phùng Bảo thì lại nói với tôi, hắn ban nãy đã gọi điện thoại rồi.

Nhưng người trên tàu vớt xác nói mấy người Lưu Văn Tam xuống nước đến bây giờ vẫn chưa lên, cũng chẳng thông báo được.

Trong lúc nói chuyện, ba người chúng tôi đã đến bên ngoài bến tàu.

Nước sông lớn như thế này, đã không lên cầu tàu được nữa, lúc lại có một đợt sóng lớn cuốn lên, trước mặt sóng nước của sông, sức người trở nên vô cùng nhỏ bé.

Bên cạnh bến tàu vẫn còn không ít người, Phùng Quân vội vàng bước lại, đưa cho tôi một cái ống nhòm, tôi vội đỡ lấy nhìnra ngoài mặt sông.

Lúc này, đã có thể nhìn thấy rõ ràng hơn nhiều.

Trên tàu vớt xác, lão Quách đội trưởng của đội vớt xác, liên tục vung tay nói gì đó, thần thái lão trông rất hung hãn điên cuồng.

Những người còn lại cũng đang tranh cãi với lão.

Trên tàu vốn dĩ còn không ít xác chết, những người kia thì lại đang lần lượt đẩy bỏ xác chết ra khỏi tàu!

Thậm chí còn có người lái tàu, chạy về phía bờ! Lão Quách cũng bị khống chế lại!

Ngay lập tức mặt tôi liền biến sắc.

Thế này tôi đã nhìn hiểu rồi, tàu vớt xác muốn vào bờ! Bọn họ thậm chí còn đẩy bỏ xác chết đã được vớt lên xuống nước để giảm trọng lượng.

Nhưng Lưu Văn Tam và những người vớt xác khác còn chưa lên tàu mà!

Tàu của đội vớt xác này mà cập bờ rồi, thì mấy người Lưu Văn Tam phải làm sao?

“Không được để cho tàu vớt xác vào bờ bây giờ! Mấy người chú Văn Tam vẫn còn đang ở dưới sông!”

Giọng tôi khản lại, trực tiếp gọi Phùng Bảo nhanh thông báo cho người trên tàu.

Sắc mặt của Phùng Quân lại rất khó coi, hắn nói đã thông báo rồi.

Nhưng người trên tàu đã chửi nhau cả với lão Quách, nói bọn họ không muốn nạp mạng ở dưới sông, đợi thêm hai phút, khả năng mọi người đều phải chết dưới sông, hắn nói tôi chắc nhìn thấy rồi, có phải trên tàu đang tranh cãi hay không.

Lúc đó, tim tôi đã lạnh mất cả nửa, sau đó mới cắn răng nói: “Không thuyết phục được bọn họ, thì lái một chiếc tàu qua! Đi đón mấy người bọn họ!”

Có điều, sắc mặt Phùng Quân lại hơi trắng bệch ra, hắn rõ ràng do dự một chút, rồi mới nói: “La tiên sinh, thế này quá nguy hiểm... Không phải bọn tôi không muốn đi, mà mọi người đều là người bình thường, nước lũ sắp tới đến nơi rồi, nếu đi, khó đảm bảo có về được hay không...”

“Lưu Văn Tam bọn họ là người vớt xác, ở dưới nước, bọn họ là dữ nhất... Chắc có thể lên bờ được...” Lời của Phùng Quân, cũng khiến mặt tôi vụt biến sắc!

Tôi trợn tròn mắt nhìn sang hắn.

Hắn cũng coi như là người Phùng Chí Vinh phái tới cho tôi, cũng là người đã từng làm không ít việc, gan không nhỏ, thân thủ cũng không tồi.

Trong chớp mắt, trong lòng tôi có một cơn giận không sao kìm nén nổi.

Nguy hiểm như thế này, làm sao có thể ép buộc mấy người đi lái tàu được?

Nhưng nước sông hung hãn như vậy, mấy người Lưu Văn Tam có lợi hại đến đâu, sợ là cũng không lên bờ được...

Trên trán tôi đã toàn là mồ hôi, sốt ruột đến mức con mắt sắp đỏ hết cả lên rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận