Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 907: DỪNG LẠI TẠI ĐÂY

Tôi vốn định đứng dậy gọi hắn lại, nhưng tốc độ của hắn quá nhanh, trong nháy mắt, hắn liền đã rời khỏi phòng tôi rồi.

Đợi lúc tôi đuổi theo ra ngoài, hắn sớm đã chẳng còn thấy bóng dáng.

Trong sân trống trơn, chỉ còn lại một vùng tĩnh mịch, đến trăng và sao trên bầu trời đêm cũng đã biến mất không còn tung tích, tôi biết, đây là thời khắc đen tối nhất trước bình minh....

Tôi đứng ở cửa phòng rất lâu, mới miễn cưỡng tỉnh người lại.

Có điều tôi vẫn có một thứ cảm giác mù mờ và ngơ ngẩn không sao đè nén nổi.

Từ sau khi rời khỏi quần thể núi Nam Sơn, rời khỏi tộc Khương xong, Dương Thanh Sơn bèn chưa từng xuất hiện.

Hắn đột ngột hiện thân, đột ngột nói những lời đó, ý tứ trong đó quá mức sâu xa.

Lấy lại la bàn của tôi, giết kẻ muốn giết, dọn dẹp sạch hậu họa muốn dọn dẹp...

Tuy rằng hắn không nhắc thêm nhiều chuyện hơn, nhưng tính dự báo trong bản thân giấc mơ của Âm dương tiên sinh bèn đã mãnh liệt khác thường...

Hơn nữa, nếu không phải trong giấc mơ có sự tồn tại của Dương Thanh Sơn, tôi cũng sẽ không liên tưởng đến việc này hóa ra là tương thông với tướng quẻ của Trương Cửu Quái.

Có điều nghĩ lại một chút, tôi cũng cảm thấy bình thường.

Nơi mà Dương Thanh Sơn sắp đi phong thủy mạnh mẽ đến mức nào?

Mà trong tướng quẻ của Trương Cửu Quái, rồng chém giết nhau nơi hoang dã, long mạch thiên hạ đứt gãy.

Núi có thể được xưng danh long mạch thiên hạ, phong thủy làm sao lại bình thường được?

Giơ tay lên, sờ sờ vào chỗ thắt lưng từng để la bàn, lúc này chỗ đó trống trơn, Định la bàn thuộc về Địa tướng Kham dư đang ở trong tay Trương Nhĩ, tôi bắt buộc phải lấy về, nhưng đó lại không phải là một chuyện dễ dàng...

Có điều cách thời điểm trận pháp phong thủy của thành phố Nội Dương xây dựng hoàn tất, còn cần thời gian hai tháng, bây giờ chuyện của Tưởng Bàn đã đến mức này rồi, tôi tạm thời cũng chẳng làm được quá nhiều nữa, cũng đích thực không thể cứ hoang phế thời gian thế này.

Suy nghĩ đến đây, tôi quay người về lại trong phòng, nằm lên giường, tư duy vẫn cứ hỗn tạp, khi cơn buồn ngủ lại lần nữa ập đến, tôi nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

Tiếp sau đó, bèn không có bất kỳ giấc mơ nào nữa, lại đợi lúc tôi tỉnh dậy, trời đã sáng rõ rồi.

Ánh nắng chói mắt lọt vào trong phòng, chiếu lên trên mắt tôi, nóng bỏng và đau nhói từng đợt.

Trong sân có tiếng nói chuyện, âm thanh không lớn, cũng không quá mức ồn ào.

Loáng thoáng có tiếng của Cẩu Tam Đường, còn có tiếng của Đường Hạ Giang, thậm chí còn có cả tiếng của Tưởng Thạch, giao hòa truyền vào trong tai tôi.

Tôi lật người xuống giường, đánh răng rửa mặt qua một chút, tỉnh táo tinh thần, sau đó mới đi ra phía ngoài phòng.

Đẩy cửa phòng ra, trong sân ít nhất có mười mấy người.

Thẩm Kế quay về rồi, đang đứng ở phía trước gian chính, Phùng Bảo và Phùng Quân thì một trái một phải đứng ở hai bên Thẩm Kế.

Còn trước mặt Thẩm Kế, là Tưởng Thạch với vẻ mặt cực kỳ cung kính.

Tưởng Thạch đang nói, đại khái là các kiểu mời Thẩm Kế ở lại, Tưởng Bàn là Âm dương tiên sinh mà tất cả bách tính của Hồng Hà kính trọng, cô ta là truyền nhân của Tưởng Thạch, cũng sẽ nhận được sự kính trọng của tất cả bách tính, ở đây cũng cần cô ta.

Thẩm Kế đương nhiên không hề dao động, trong đôi mắt phượng không hề có bất cứ sắc màu cảm xúc nào, khép hờ mí mắt, rõ ràng chỉ là bởi vì tôn trọng Tưởng Thạch là người lớn tuổi, nên mới không ngắt lời ông ta trước mặt mọi người.

Còn về trong sân, thì là Cẩu Tam Đường đang nói chuyện với Lưu Văn Tam.

Lưu Văn Tam lúc này, vẫn là vẻ mặt mệt mỏi sau khi say rượu, có điều so với lúc đêm qua trước khi ngủ, ánh mắt lão rõ ràng đã tỉnh táo hơn không ít.

“Cẩu gia chủ, nhà họ Cẩu tôi không thể gia nhập được, tâm tư này của ông có thể bỏ đi rồi.”

Cẩu Tam Đường vẫn cứ bền bỉ nói tiếp cả nửa ngày, nhưng Lưu Văn Tam lại ợ một hơi rượu, lão vỗ vỗ miệng, rồi tiện thể ngáp dài một cái.

Cẩu Tam Đường lập tức bịt miệng lại, lùi sau tránh né.

Đường Hạ Giang thì mặt đầy vẻ chân thành và khao khát, những người vớt xác ở sau lưng hắn, cũng đều mang biểu cảm tương tự với hắn.

“Văn Tam tiền bối, anh cứ suy nghĩ thêm đi, gia chủ đã hứa để anh làm phó gia chủ rồi...” Trong giọng nói của Đường Hạ Giang toát lên vẻ kính trọng và khiêm nhường cung kính.

Tôi nghe mà có chút ngẩn cả ra, Văn Tam tiền bối và Lưu tiên sinh là hai cách xưng hô hoàn toàn khác biệt.

Những người vớt xác này kính phục Lưu Văn Tam, không phải không có nguyên do, bọn họ muốn mời Lưu Văn Tam gia nhập nhà họ Cẩu cũng rất bình thường, chỉ có điều khiến tôi kinh ngạc là, lão Cẩu Tam Đường này thế mà còn lấy cả vị trí phó gia chủ của nhà họ Cẩu ra cho Lưu Văn Tam?!

Tài lực của nhà họ Cẩu không hề nhỏ, những năm nay vớt xác vớt đồ, tích lũy lại quá nhiều quá nhiều rồi.

“Không hứng. Tôi chỉ có hứng thú với tiền.” Lưu Văn Tam ngáp dài xong, vỗ vỗ bụng, lại mò ra nửa chai Nhị Oa Đầu, nhấp một ngụm.

“Tiền, nhà họ Cẩu có...” Lúc này, Cẩu Tam Đường lại lập tức mở miệng!

“Vớt xác thu tiền, đạo lý hiển nhiên, tôi dùng tượng Ai Công cược tiền với ông, bất kể thắng thua, có chơi có chịu. Nhưng ông đòi Lưu Văn Tam tôi làm cái mẹ gì mà phó gia chủ nhà ông, rồi đưa tôi tiền, tôi cảm giác tôi đang bán thân, vợ tôi còn đang mang bầu, tôi không bán thân cho ông được.” Lưu Văn Tam nhún nhún vai.

Cẩu Tam Đường: “...”

Mặt Đường Hạ Giang cũng đầy vẻ ngại ngùng, những người vớt xác ở xung quanh kia thì càng đưa mắt nhìn nhau.

Tôi không nhịn được cười, có điều ngược lại cũng thở phào một hơi.

Lưu Văn Tam vẫn còn trêu chọc Cẩu Tam Đường được, việc này đại biểu lão không có chuyện gì lớn rồi.

Tôi còn lo con quỷ nước già không theo chúng tôi cùng rời khỏi Hồng Hà, Lưu Văn Tam sẽ quá mức buồn bã, nhất thời rất khó mà bình thường lại được.

Chỉ có điều, những lời này của lão, đích thực khiến Cẩu Tam Đường rất khó mà tiếp lời được...

Đồng thời, cảnh tượng này còn hơi có vài phần châm biếm.

Hôm qua trước khi Lưu Văn Tam xuống Hồng Hà cứu người, Cẩu Tam Đường còn cùng với những người khác nhà họ Cẩu, tính toán định khiến Lưu Văn Tam thua mất tượng Ai Công, bây giờ lại cầu xin Lưu Văn Tam gia nhập nhà họ Cẩu...

Có điều, việc này cũng nói lên độ quan trọng của thực lực.

Lưu Văn Tam so với những người vớt xác này, bọn họ hoàn toàn không nằm trên cùng một đẳng cấp.

Cẩu Tam Đường rặn cả nửa ngày, mặt mày đỏ bừng, cuối cùng chỉ rặn ra được một câu: “Không phải bán thân, làm phó gia chủ của nhà họ Cẩu, làm sao lại là bán thân được chứ...”

“Quả phụ ăn vụng trước giờ có bao giờ nói là vụng trộm đâu, phò đĩ hát hò trước nay đều chỉ nói bán nghệ, Lưu Văn Tam tôi không làm được những việc đó, vớt xác là vớt xác, không vớt tiền tài bất nghĩa ở dưới nước, lời này dừng lại tại đây, nếu Cẩu gia chủ ngày nào ông cần giúp đỡ, ai chết chìm không vớt lên được, trả một món tiền, thì tôi cũng đồng ý từ Nội Dương chạy một chuyến đấy.”

“Thập Lục, tiễn khách.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận