Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 315: CÓ ẨN TÌNH KHÁC

Mặt tôi hơi biến sắc, chân bước như bay, trực tiếp đi luôn ra cổng căn nhà.

Trong tầm mắt chỉ có thể nhìn thấy con đường trống trơn, cùng với chiếc xe cảnh sát đỗ bên lề đường, làm gì còn bóng dáng Châu Bân nữa?

Còn về xưởng trưởng Châu thì đi về phía căn phòng của Tiểu Niếp.

Đầu mày tôi nhăn lại, cũng vội vàng đi qua theo.

Trong phòng, ngập tràn một thứ mùi máu tanh khó ngửi.

Xưởng trưởng Châu nôn khan một tiếng, thân người gã đã hơi run lên.

Sắc mặt Từ Thi Vũ khó coi đến cực điểm, mà hai cảnh sát dân sự kia thì mặt mày tím tái.

Còn về vị pháp y thì đã đến bên giường đeo găng tay và khẩu trang lên.

Trên trán anh ta bê bết mồ hôi, gân xanh trên trán cũng không ngừng co giật.

Đàm Phương quay lưng về phía giường, động tác dựa nghiêng vào giường, giống như là đang cõng Tiểu Niếp lên.

Trên mặt bà ta có rất nhiều vết thương, vết bàn tay đỏ bầm, vết móng tay, rồi hai bên má đều sưng vều lên.

Trên ngực, trên đùi, dưới bụng đều có vết chân, tóc tai cũng vô cùng rũ rượi.

Rõ ràng là lúc trước có bị đánh, mà còn bị đánh không hề nhẹ.

Lúc này bà ta mặt mày đau khổ, ánh mắt cũng đờ đẫn ngơ ngác, cả người bất động không nhúc nhích.

Tiểu Niếp vừa vặn dựa trên lưng bà ta, đôi tay người chết kẹp chặt lấy cổ bà ta!

Hai bắp tay kẹp rất chặt, dường như cổ đã hơi có chút biến dạng rồi.

Như thế này nhìn trông lại giống như là Đàm Phương định đưa Tiểu Niếp đi, sau đó cứ thế bị kẹp chết vậy!

Cũng vào lúc này, tay của pháp y đặt lên trên trán của Đàm Phương.

Anh ta tỉ mỉ bới mái tóc ra, rồi lại đưa tay ra chạm vào tay của Tiểu Niếp.

Anh ta thở dài một tiếng, lắc lắc đầu: “Trên người không có thương tích rõ rệt, cánh tay bắt chéo, không đến mức kẹp chết, hơn nữa người chết cũng không biết bóp cổ người.” “Trên đầu có vết tích va đập, có điều không chí mạng, chắc là bị hành hạ bạo lực, tình trạng tâm thần không tốt, thêm những thương tích này vào, dẫn đến việc muốn cõng xác chết lên, lúc dùng lực mạnh thì bị đột tử.”

Trong lúc nói, pháp y định tách rời xác chết của Đàm Phương và Tiểu Niếp ra.

“Súc sinh.” Từ Thi Vũ chửi một câu.

“Châu Bân chạy rồi.” Tôi khàn giọng mở miệng.

Mặt Từ Thi Vũ liền biến sắc, cô ta gọi hai cảnh sát dân sự kia, rồi nhanh chân lao ra khỏi phòng, rất nhanh đã chẳng còn thấy bóng dáng ba người nữa.

Tôi không đi theo.

Trong lòng lại vô cùng bức bối, thậm chí còn có vài phần ảo não và tự trách không nói ra được.

Cái chết này của Đàm Phương, có quan hệ trực tiếp với Châu Bân.

Nếu như thái độ của tôi cứng rắn hơn chút nữa, cứ không ra ngoài, thì có phải bà ta có thể được sống không? Đợi thêm một lúc Từ Thi Vũ đến, cũng sẽ không phải phát sinh thảm kịch như thế này.

Còn về động tác của Tiểu Niếp, pháp y nhìn không hiểu, nhưng tôi cực kỳ rõ.

Cái chết của Đàm Phương, khả năng có nguyên nhân do bị đánh rất nặng, có điều Tiểu Niếp... Chắc chắn cũng đã động thủ rồi...

Mẫu tử sát giết người, còn là giết mẹ đẻ, ca âm linh này còn đỡ kiểu gì được?

Cũng vào lúc này, xưởng trưởng Châu đột ngột run rẩy nói một câu: “Có phải là cảnh sát sắp đến, Châu Bân đi mở cổng, bảo Đàm Phương cõng xác Tiểu Niếp đi giấu không?”

“Nhưng Tiểu Niếp lại không muốn đi? Nên mới hại người?” Trong giọng của xưởng trưởng Châu có sự nghi vấn, đồng thời cũng là sự kinh hãi.

Pháp y thì nhíu chặt mày, quay qua trợn mắt nhìn xưởng trưởng Châu một cái, nói: “Thần thần quỷ quỷ cái gì, mê tín! Tôi làm pháp y mười mấy năm rồi, vụ án giết người ác tính nào mà chưa nhìn thấy, người này là đột tử, và có liên quan đến việc từng bị trọng thương, không thể nào là do người chết bóp cổ được, người chết lấy đâu ra sức?” Nói rồi, anh ta dùng sức tách cánh tay của Tiểu Niếp ra, kết quả là anh ta lại hự lên một tiếng, không tách rời ra được.

Trên trán pháp y cũng đã có mồ hôi.

“Đây là xác chết cứng rồi...”

Anh ta lại dùng sức banh ra một phát, kết quả là vẫn chẳng động đậy.

Sắc mặt pháp y lại lần nữa thay đổi.

Tôi bởi vì những lời này của xưởng trưởng Châu, mà trong lòng càng bức bối hơn.

“Tiểu Niếp, mẹ cô đã chết rồi!”

“Cô chết oan không sai, nhưng mẹ cô không có ý hại cô, bà ấy dù sao cũng sinh ra và nuôi lớn cô, bỏ thêm mạng bà ấy vào, thì cô có thể báo thù được sao!?”

Tôi chằm chằm nhìn vào khuôn mặt người chết non nớt đó của Tiểu Niếp.

Đột nhiên, cánh tay con bé một phát liền buông ra luôn.

Rầm một tiếng, con bé rơi xuống dưới đất, đầu đập lên mặt đất, cổ đều cong vặn ra.

Đôi mắt chết cũng không nhắm ấy lại chảy ra hai hàng huyết lệ.

Lúc này đầu con bé chạm đất, nước mắt không chảy xuống dưới mặt, mà chảy ngược lên trên trán, thấm vào bên trong mái tóc, trông âm u kinh khủng khác thường.

“Tác quái rồi...” Giọng của xưởng trưởng Châu run rẩy.

Mồ hôi trên trán pháp y rớt xuống, thấm vào bên trong khẩu trang, anh ta dùng ánh mắt như gặp quỷ nhìn sang tôi.

Tất cả những việc này cũng chỉ trong vòng vài phút.

Từ Thi Vũ một mình vào phòng, cô ta nói đã cho cảnh sát dân sự lần theo tìm rồi.

Châu Bân còn bị còng tay, chắc không chạy xa được, cô ta cũng đã thông báo lên trên, đây đã là một vụ án giết người ác tính, sẽ tăng cường lực lượng cảnh sát.

Tôi lại không được tự nhiên cho lắm, nếu mối quan hệ của Châu Bân không nhỏ, có chạy ra khỏi cái thôn này thật, thì khả năng là không dễ tóm.

Hơn nữa bên ngoài là đường phố, khả năng hắn vẫn còn ở đây đã rất nhỏ rồi.

Lúc này, Từ Thi Vũ bắt đầu giục pháp y kiểm tra sơ lược xác chết, xem xem có manh mối gì không, rồi đưa xác chết về.

Tôi mở miệng nói một câu, xác chết của Tiểu Niếp bọn họ không được đưa đi.

Xác chết này tác quái, thì chắc chắn trời tối là hóa sát, tới lúc đó sẽ có chuyện, phải để lại ở trong căn nhà này, tôi phải nghĩ cách xử lý.

Từ Thi Vũ rõ ràng lộ ra vẻ khó xử, sau đó cô ta nói một câu lần này không được.

Chuyện của góa phụ Liêu lần trước, một là chỉ có mình cô ta tới, cộng thêm việc lúc điều thêm người tới, có xê dịch thời gian, cô ta có thể để tôi làm việc theo cách thức của tôi.

Nhưng lần này dù sao cũng đã chết người rồi, tính chất vụ án đã hoàn toàn khác, cô ta không có cái quyền đó.

Tôi vẫn còn định nói, nhưng trong mắt Từ Thi Vũ đã lộ vẻ xin lỗi, rồi quay đầu nhìn pháp y một cái, tiếp tục giục anh ta một tiếng.

Pháp y lúc này mới bê xác chết lên.

Tiếp đấy cũng đem xác chết Đàm Phương đặt nằm xuống đất,

Từ Thi Vũ ra hiệu bảo tôi tránh đi một chút, tôn trọng người chết một chút, tôi và xưởng trưởng Châu mới rời khỏi căn nhà.

Cô ta cũng cùng ra ngoài, nói đợi chút nữa khả năng phải bảo tôi phối hợp đi qua cục công an một chuyến.

Chúng tôi coi như người chứng kiến một nửa, phải đem những chuyện phát sinh lúc trước ra ghi chép lại.

Cùng với việc xưởng trưởng Châu còn là họ hàng của Châu Bân, bọn họ cần phải tìm hiểu thêm thông tin.

Hiện giờ cô ta nghi ngờ, con bé Tiểu Niếp này chắc chắn không phải chết do khó sinh, Châu Bân có xu hướng bạo lực nghiêm trọng như thế, trong chuyện này tuyệt đối còn có ẩn tình khác.

Từ Thi Vũ im lặng một chút, cô ta dường như định nói gì đó, kết quả lại ngập ngừng rồi thôi.

Cuối cùng chỉ nói một câu: “Xác chết chắc là phải đưa về kiểm tra, sẽ đưa ra một số chứng cứ thôi.”

“Chúng tôi sẽ phái người đi thăm hỏi điều tra.”

Thời gian trôi qua rất nhanh, bên ngoài cổng lại vọng lại tiếng xe cảnh sát, có không ít cảnh sát đi vào, bọn họ bảo chúng tôi ra ngoài, cả căn nhà đều bị kéo dây cảnh giới.

Lúc trời sắp tối, pháp y mới bước ra ngoài, ngoài ra còn có cảnh sát hình sự khiêng túi đựng xác ra ngoài.

Kỳ thực từ lúc những cảnh sát này tới đây, là đã có người tới hỏi kỹ tôi và xưởng trưởng Châu rồi, chúng tôi đem những gì có thể nói đều nói hết ra.

Tránh việc lại phải đi qua bên cục công an một chuyến.

Lúc pháp y bước tới bên cạnh Từ Thi Vũ, liền ra hiệu cho Từ Thi Vũ cùng anh ta về trước.

Đồng thời anh ta cũng bảo với Từ Thi Vũ, Tiểu Niếp trước khi chết không lâu, còn từng bị xâm hại tình dục.

Ở trong phòng con bé còn phát hiện đầu kim tiêm, khả năng từng hút chích ma túy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận