Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 1147: SAY RƯỢU

Rõ ràng, trong mắt Bàng Giang có thêm vài phần nồng nhiệt, gã càng không thèm nhìn tôi và Ba Thanh nữa.

Tôi đương nhiên không có ý kiến gì, gật đầu ra hiệu một phát với Ba Thanh, bèn dẫn hắn tới một chỗ góc kẹp bên cạnh vách đá nghỉ ngơi.

Chỗ này sau lưng là vách núi, trước mặt tầm nhìn rộng rãi, đám khỉ núi mà quỷ lông trắng dẫn đầu tuyệt đối rất dữ, có điều trong tay đám người Bàng Giang có súng săn, thế này mà đánh đấu chắc chắn là một trận huyết chiến, tôi và Ba Thanh không thể ở chỗ vị trí không tốt, phải liên tục chú ý cẩn thận.

Sau khi ngồi xuống xong, dựa nghiêng vào vách núi, tôi nhắm hờ mắt lại, trong lúc chờ đợi, cũng có thể hơi nghỉ ngơi dưỡng chút tinh lực.

Ba Thanh cũng ngồi xuống bên cạnh nghỉ ngơi dưỡng thần hệt như tôi.

Mùi máu tanh lởn vởn bên cánh mũi càng ngày càng nồng nặc, lờ mờ, bên tai còn có thể nghe thấy tiếng chít chít thảm thiết.

Tiếng chít chít này bắt nguồn từ rừng núi phía xa, dường như là có khỉ đang khóc, hơn nữa khóc càng ngày càng dữ dội.

Tôi lờ mờ còn có thể nhìn thấy mấy con khỉ núi đang bị nướng trên bếp lửa kia giãy giụa ngày càng mạnh, tiếng kêu cũng ngày càng thê lương và tuyệt vọng.

Thời gian từng giây từng phút chầm chậm trôi đi, tôi vốn dĩ chỉ là nhắm mắt dưỡng thần, nhưng cuối cùng cơn buồn ngủ lại đúng là ập tới thật.

Đây là do đợi quá lâu, quỷ lông trắng trước sau đều không xuất hiện, người cũng liền thật sự trở nên mệt nhoài, bởi vì chúng tôi ít nhất đã đợi tới hai ba giờ đồng hồ...

Tôi không ngờ rằng kế hoạch này lại chẳng có một chút phản ứng nào, sợ rằng đợi đến ngày mai, lại phải đưa ra dự định khác...

Có Bàng Giang và đám thủ hạ của gã cầm súng canh chừng, tôi được cái cũng không lo lắng sẽ xảy ra chuyện gì.

Chẳng mấy chốc, tôi bèn rơi vào trong giấc ngủ.

Tôi ngủ không được sâu, liên tục giữ ở trạng thái nửa thức nửa ngủ.

Lại qua một khoảng thời gian, bả vai tôi bị người ta khẽ đẩy nhẹ hai phát, lập tức, tôi bèn rùng mình một cái tỉnh dậy luôn.

Ba Thanh thần sắc vô cùng thận trọng, ánh mắt cũng đang liên tục liếc nhìn tứ phía, trên trán hắn đang túa mồ hôi, trong con ngươi cũng có không ít vằn máu, nhìn lên trông gã chắc là liên tục chưa hề nhắm mắt ngủ.

“La tiên sinh... Sắp có chuyện rồi...” Giọng của Ba Thanh khản đặc khác thường, mồ hôi trên trán hắn càng nhiều hơn.

Tôi ôm lấy trán, rất nhanh liền triệt để tỉnh táo lại.

Chỗ ánh mắt nhìn tới, bên cạnh đống lửa đang gác khỉ núi đó, lúc này đang nằm la liệt Bàng Giang và mấy tên thủ hạ đó của gã.

Không chỉ có vậy, tôi còn ngửi thấy một mùi rượu nồng nặc, đám người bọn chúng, vào núi mà hóa ra còn đem theo rượu?

Rất rõ ràng, chắc là Bàng Giang gọi người tới ăn, bọn chúng không nhịn được, bèn uống không ít rượu.

Sợ rằng cũng là bởi vì đợi không thấy quỷ lông trắng tới, buông lỏng cảnh giác, nên mới say xỉn.

Ba Thanh tiếp tục nhỏ giọng nói: “Tôi liên tục không dám ngủ, lén canh chừng, vừa nãy đã có hai con khỉ núi tới qua rồi, La tiên sinh cậu không phát hiện sao...”

Hắn sắp dứt lời, tôi mới phát hiện ra một chi tiết, mấy con khỉ núi treo bên trên đống lửa đó đã không thấy đâu nữa, hai con trên mặt đất kia cũng biến mất rồi...

Tim tôi thót lại một phát, mí mắt không nhịn được mà vụt giật mạnh mấy phát.

Ngoảnh đầu, tôi liếc cái lều của Lại Văn ở phía bên kia một phát, bên đó không có động tĩnh gì.

Lúc trước tôi đợi lâu quá, cũng do buông lỏng cảnh giác nên mới ngủ thiếp đi, còn Lại Văn thì sao? Ả chắc là cũng ngủ rồi? Chứ nếu không, đám người Bàng Giang uống rượu, ả chắc sẽ ngăn lại mới đúng...

Tôi vừa mới nghĩ đến đây, đột nhiên cánh mũi liền ngửi thấy một mùi thối thoang thoảng.

Trong mùi thối này còn lẫn với mùi khai nước đái, rõ ràng chính là mùi của mấy con khỉ núi kia.

Âm thanh sột soạt bắt đầu tới gần.

Lúc này đã đến nửa sau đêm rồi, ánh trăng đã trở nên ảm đạm.

Mí mắt tôi giật càng mạnh hơn, lờ mờ có một thứ cảm giác thót tim.

Đột ngột, bên rìa rừng cây phía trước khoảng đất trống, vọt ra ngoài một con khỉ núi, con khỉ núi này mặt mày hung hãn, trong tay còn cầm một cục đá, nhanh như bay lao ra ngoài xong, hai ba phát liền vọt tới trước mặt Bàng Giang, nó vụt giơ cục đá lên, đập thật mạnh xuống đầu của Bàng Giang!

Bốp một tiếng nặng nề vang lên, thứ lập tức vọng lại bèn là một tiếng hét thảm!

Khỉ núi tuy rằng sức cũng không nhỏ, nhưng so với người mà nói, thì còn kém rất nhiều, cho dù là cầm một cục đá, cũng rất khó đập chết người được.

Sau khi hét thảm, Bàng Giang run rẩy tỉnh táo lại, phản ứng của gã rất nhanh chóng, động tác ác liệt, một phát túm luôn lấy cánh tay của con khỉ núi đó.

Lúc này trên đầu gã toàn là máu, nhìn lên trông thê thảm nhếch nhác.

Khỉ núi sau khi bị túm lấy, vụt vọt lên, một phát liền cưỡi luôn lên trên đầu của Bàng Giang, bên tay còn lại giật thật mạnh một bên tai của Bàng Giang, dùng sức giằng xé, ngay tiếp đấy, nó lại còn nhe hàm răng sắc nhọn ra, hung hãn cắn về phía mặt của Bàng Giang!

Bàng Giang liên tục hét thảm, tai đều sắp bị giật biến dạng rồi, cánh tay còn lại đó của gã, túm chặt lấy cổ của con khỉ núi, dùng sức bóp một phát, con khỉ núi đó cũng chít chít hét thảm lên.

Bàng Giang dùng sức đạp tên bên cạnh mấy phát, mồm chửi bới, nói: “Địt! Đám súc sinh đấy tới rồi! Mau dậy nhanh!”

Đây... mới chỉ là bắt đầu.

Từ phía trước rừng cây ở phía sau khoảng đất trống, đột ngột chầm chậm bước ra ngoài một “người”...

Cái “người” đó khom người còng lưng, cúi đầu, cả cơ thể đều bị bao trùm bên dưới một tấm da ố vàng.

Bên trong tròng mắt trống rỗng, là hai con ngươi đen xì không ngừng láo liên, ánh lên tia sáng giảo hoạt hung hãn, cái mồm há ra giống như một cái hố đen xì xì, còn cả cái tai gần như thõng cả xuống, đúng thật là kỳ dị rợn người!
Bạn cần đăng nhập để bình luận