Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 960: TRANH ĐẤU

Tim tôi đập đánh thịch một cái, lập tức liền hiểu ra, gã đó chính là người mà Trương Nhĩ đưa từ thôn Kính Khẩu đi!

Lão nhất định đã từng bói qua mệnh số bát tự của người này, có thể chịu đựng nổi việc cho áo máu nhập vong kiểu này, hơn nữa dạng người này, tuyệt đối không nhiều.

Giây tiếp theo, Trâu Vi Dân bèn hỏi tôi rốt cục đã phát sinh chuyện gì, người đó tại sao lại bị thương nghiêm trọng như vậy, còn cả chiếc xe mà tôi bảo anh ta điều tra kia, rốt cục là người thế nào? Là vị Phong thủy tiên sinh kia sao?

Tôi suy nghĩ một lát xong, bảo với Trâu Vi Dân, trên chiếc xe đó có một người tuổi tác tương đối lớn chính là Trương Nhĩ, ba cảnh sát chìm kia bị bứt hồn, trên cơ bản có thể khẳng định là do bọn lão làm.

Gã đàn ông bị thương kia là sau khi bị Trương Nhĩ bắt cóc, Trương Nhĩ sử dụng thủ đoạn tà ác với gã, thao túng thần trí của gã, đồng thời lợi dụng gã đối phó với tôi, định lấy mạng của tôi, nên mới bị thương.

Tôi bảo mấy người Trâu Vi Dân nhất định phải chốt được chuẩn xác động thái của chiếc xe đó, chỉ cần có thể tìm thấy Trương Nhĩ, chúng tôi liền có thể động thủ.

Trâu Vi Dân rất trịnh trọng, biểu thị anh ta biết rồi, anh ta đã đôn đốc đồng nghiệp phụ trách giám sát rồi, có bất cứ tin tức gì đều sẽ thông báo lại.

Cũng đúng vào lúc này, Trần mù ở bên cạnh đột nhiên mở miệng nói: “Áo máu hiện đang ở trong tay chúng ta, trong đây có không ít hồn, chắc là có hồn của ba cảnh sát chìm kia, anh lập tức đưa tôi qua đó, tôi thử cứu người trước, nếu bọn họ tỉnh lại, hoặc giả có thể hỏi ra được một số thông tin.”

Thần sắc vốn đang nghiêm trọng của Trâu Vi Dân, lập tức liền lóe lên một tia mừng rỡ.

Tốc độ tim đập của tôi cũng nhanh hơn không ít, đồng thời lại có chút lo âu âm ỉ.

Trần mù thì gật gật đầu với tôi, ra hiệu bảo tôi về nhà họ Phùng nghỉ ngơi, tuy bây giờ đã có chút manh mối rồi, nhưng nhất định không được gấp, tốt nhất là bàn bạc một chút với Liễu Dục Chú.

Ngừng lại một chút, Trần mù mở miệng bảo tôi hỏi xem, tại sao mấy người Lưu Văn Tam vẫn chưa về, còn cả người mà nhà họ Liễu sắp xếp, tại sao cũng vẫn chưa tới.

Sau khi dặn dò hòm hòm xong, Trần mù liền theo Trâu Vi Dân rời đi.

Tôi cũng cùng với Phùng Bảo rời khỏi bệnh viện.

Lúc chúng tôi về đến nhà họ Phùng, trời vẫn còn chưa sáng.

Phùng Bảo một mạch đưa tôi tới Hậu viện, một phát tôi liền nhìn thấy ở cửa gian phòng trấn cái xác tàn màu đen đó, đang căng một tấm vải trắng cực lớn, trên tấm vải trắng vẽ dày đặc chi chít toàn phù văn.

Chẳng cần nghĩ nhiều, tôi liền biết, đây nhất định là thủ đoạn của Liễu Dục Chú, gã từng nói với tôi phải thêm phù.

Trời vẫn còn sớm, Liễu Dục Chú chắc còn chưa dậy, tôi không hề qua gọi gã dậy.

Vụ trong Viên thị Âm dương trạch này, cộng thêm lúc trước xử lý hung trạch của nhà họ Sài hôn mê mất một ngày, ngay tiếp đó lại qua phòng bệnh của Hà Thái Nhi xử lý chuyện đó của lão Phúc, tôi thực sự đã mệt mỏi không chịu nổi.

Lúc trước thần kinh căng thẳng chẳng phát giác ra gì cả, giờ về lại Hậu viện, hơi thả lỏng một hồi, đầu óc đều đau buốt từng cơn.

Tôi bảo Phùng Bảo cũng đi nghỉ ngơi, hắn rời khỏi hậu viện xong, tôi mới về lại phòng mình.

Rửa ráy dọn dẹp bừa một chập xong, tôi bèn trực tiếp nằm luôn lên giường, rất nhanh đã chìm vào trong giấc ngủ.

Giấc ngủ này tôi không nằm mơ, cũng coi như ngủ ngon giấc.

Lúc tôi lại lần nữa tỉnh dậy, trong phòng ánh nắng chói mắt.

Tôi lật người dậy, phát hiện trạng thái tinh thần của mình trên cơ bản đã hồi phục lại rồi, tinh thần dồi dào hơn rất nhiều.

Đơn giản đánh răng rửa mặt một chút, triệt để hồi phục tỉnh táo, sau khi tôi ra khỏi phòng xong, một phát liền nhìn thấy Liễu Dục Chú.

Liễu Dục Chú lúc này đang ở trong sân luyện kiếm, thấy tôi ra ngoài, gã lập tức thu chiêu lại.

“Liễu đạo trưởng.” Tôi hít sâu một hơi, lên tiếng chào hỏi.

“Đêm qua lúc cậu về, tiêu hao rất nặng nề, âm khí trên người cũng rất nặng. Xem ra chuyện gặp phải không ít.” Giọng điệu Liễu Dục Chú bình thản.

Lúc này dưới ánh nắng chiếu rọi, vân ngang trên tâm mày gã đã dịu đi không ít, khí thế cả người toát ra càng chính trực ôn hòa hơn.

“Đúng là gặp phải không ít phiền phức.” Tôi thở hắt ra một hơi dài, nghi hoặc hỏi: “Đêm qua anh không ngủ?”

“Lúc các cậu vào sân tôi đã tỉnh rồi, nếu đến động tĩnh thế này tôi đều không phát hiện nổi, vậy canh chừng xác chết này còn có ý nghĩa gì nữa?” Liễu Dục Chú điềm nhiên nói.

Tôi trầm ngâm một lát, trước tiên hỏi Liễu Dục Chú về tình hình hiện tại của Lưu Văn Tam và người nhà họ Liễu.

Liễu Dục Chú thì rất thẳng thắn bảo với tôi, bọn họ đã trên đường tới thành phố Nội Dương rồi.

Sở dĩ tốc độ chậm một chút, là bởi vì xác chết dưới con sông đó không dễ vớt.

Kế hoạch sắp xếp để lại vài người vốn có của gã không thành, hung trạch trong cái hung thôn đó cũng không dễ hủy hoại, dẫn đến cần trưởng lão ra tay.

Hiện giờ vấn đề tuy giải quyết rồi, nhưng thời gian cũng bị tiêu hao không ít.

Ngừng lại một lát, Liễu Dục Chú lại tiếp tục nói: “Phong thủy cậu định xây dựng ở thành phố Nội Dương còn cần thời gian ít nhất nửa tháng nữa mới có thể hoàn tất, chắc nhất thời không vội chứ? Còn nữa, về lão Trương Nhĩ đó, thông tin dường như không phải rất nhiều, lão chắc còn chưa gây ra được phiền phức gì lớn?”

Tôi lúc này mới hiểu nguyên nhân Liễu Dục Chú hiện giờ bình tĩnh và nắm chắc phần thắng.

Đồng thời, tôi cũng đã vuốt xuôi tư duy.

Trước đây điều chúng tôi sợ là Trương Nhĩ trực tiếp tới thẳng phố cổ, bại lộ việc chúng tôi định đối phó với Từ Bạch Bì.

Có điều bây giờ lại không có nguy hiểm này nữa, một là chúng tôi phản ứng nhanh, về kịp thời.

Hai là tâm tư chủ yếu của Trương Nhĩ, chắc đều đặt ở Viên thị Âm dương trạch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận