Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 487: GIẾT GÀ LẤY MÁU

Trời chiều ngày càng tối dần, xua tan tia sáng mặt trời cuối cùng, màn đêm buông xuống.

Đèn đường mờ mịt, bên cạnh, Từ Thi Vũ mở đèn pin, soi lên vết chân kia.

Thứ màu sắc ánh sắc xanh đó, vô cớ khiến tôi không rét mà run, trong chớp mắt vùng thái dương đã rịn ra một lớp mồ hôi.

“Tại sao rải hùng hoàng lại xuất hiện vết chân... lại còn là màu xanh nữa? Có cách nói gì không?” Từ Thi Vũ nhỏ giọng dò hỏi.

Trâu Vi Dân rõ ràng cũng rất hiếu kì nhìn tôi.

Tôi ngẩng đầu gọi Trần mù một tiếng, bảo với lão về hai hàng vết chân màu xanh.

Trần mù châm một điếu thuốc lá cuộn, đốm lửa khẽ nhảy nhót lay động, rồi lão mới nói: “Oán khí của thanh thi càng nặng hơn, đi qua bất cứ nơi nào, đều sẽ để lại dấu vết, đây cũng là để cảnh cáo một số người, đừng có lại gần nhà của chúng.”

Lòng tôi hơi ớn lạnh.

Một số người này, chẳng phải là chỉ những người biết nghề như tôi và Trần mù sao?

Lập tức, trong đầu óc tôi vọt ra cái tên của Tiểu Niếp.

Thanh thi vốn đã hiếm gặp, nhà của Tiểu Niếp lại ở đây, chết cũng tại đây.

Ngoài con bé ra, còn ai đi phát ra cảnh cáo như thế này nữa?

“Cho dù là con bé cảnh cáo, chúng ta cũng phải vào trong, không thể cứ thế này mà tha cho Lý Đức Hiền được.” Thái độ của tôi rất kiên quyết.

Đồng thời tôi cũng phân tích kỹ càng, lần đó Âm tiên sinh và Dương Hạ Nguyên giao đấu với con trai của Dương Hạ Nguyên.

Cái xác thanh thi đó mới thực sự hung hãn, không chỉ là bản thân nó đủ hung dữ, mà thậm chí còn đem thuật pháp Đạo gia cứ thế sửa luôn thành thuật pháp âm tà.

Hai người Âm tiên sinh và Dương Hạ Nguyên liên thủ, cũng đều chỉ có thể miễn cưỡng bất phân thắng bại.

Tiểu Niếp tuy cũng là xác thanh thi, nhưng không thể so sánh được với cái xác thanh thi đó.

Một là con bé hóa thanh thi chưa chắc đã triệt để, hơn nữa năm tuổi của con bé còn kém xa so với con trai cả của Dương Hạ Nguyên.

Hai là con bé không phải là phong thủy sư, cũng không biết thuật pháp Đạo gia, chỉ dựa vào mỗi sự hung hãn để thành xác thanh thi mà thôi.

Sau khi Trần mù có được tay nải của bà cụ Hà xong, thực lực tăng thêm không ít, tôi với lão liên thủ thì lần này chưa chắc đã phải sợ Tiểu Niếp.

Huống hồ mẹ tôi còn đi theo sau, chúng tôi càng nắm chắc nhiều phần hơn.

Nghĩ rõ xong, tôi cũng trực tiếp đem phân tích của mình ra nói một lượt.

Tôi vốn còn lo Trần mù sẽ ngăn cản tôi vào trong, không ngờ lão lại gật gật đầu, nói tôi phân tích có lý.

Còn chưa đợi vẻ mừng rỡ hiện lên trên mặt tôi, lão lại đột ngột nói: “Nhưng Thập Lục, mày bắt buộc phải đồng ý với chú Trần một chuyện, chúng ta mới có thể vào thôn trong thành phố này được.”

“Chuyện gì ạ?” Tôi hơi có chút nghi hoặc, Trần mù nói nghiêm túc như vậy, sẽ chẳng phải là chuyện nhỏ.

Lão nheo mắt lại, con ngươi xám trắng thành một đường rãnh.

“Phải dốc hết toàn lực.” Lão trầm giọng nói.

Tôi cười cười, nói: “Cháu chắc chắn sẽ dốc hết toàn lực.”

“Không, mày còn thiếu một thứ.” Trần mù lắc lắc đầu.

Thế này thì đúng là khiến tôi không hiểu rồi, tôi còn thiếu thứ gì được?

Tuy tôi bây giờ đang mặc bộ quần áo vải thay lúc ở nhà họ Phùng, nhưng những thứ cần đem theo toàn bộ đều đem theo trên người rồi.

Còn chưa đợi tôi hỏi, Trần mù đã đột nhiên nhìn sang Từ Thi Vũ, nói: “Gái, đi giúp Thập Lục kiếm một con gà trống tới đây, năm tuổi nó chắc từng nói với mày rồi, tốc độ phải nhanh, bọn chú ở đây đợi mày.”

Trong lòng tôi đầy hãi hùng, đồng tử đột nhiên co lại thành một chấm nhỏ.

Con mắt xám trắng của Trần mù nhìn đối diện với tôi, nói từng câu từng chữ một: “Tiểu Niếp không giống với những xác khác, nó từng giết người, từng giết mẹ ruột. Không những là thanh thi, mà còn vô cùng hung ác.”

“Mày phải dốc hết toàn lực, thì làm sao có thể thiếu Sát thuật của Âm thuật tiên sinh được?”

“Mục tiêu của chúng ta là Lý Đức Hiền, lão có thể ở đây, nhất định cũng là muốn lợi dụng Tiểu Niếp, vậy nên một khi gặp phải Tiểu Niếp, sợ rằng sẽ là cục diện không chết không dừng, chú Trần không chắc chắn lắm, bắt buộc mày phải đồng ý xuống tay ác, chúng ta mới có thể đối phó nó được.”

“Đừng mềm lòng, mềm lòng là chúng ta khả năng sẽ chết.”

Lão nói hết xong, trên mặt còn có chút lo lắng.

Tôi lặng im, điều chỉnh lại tâm trạng và hơi thở, rồi mới trả lời: “Chú Trần, cháu hiểu ý chú rồi, yên tâm đi, cháu sẽ không sử dụng lòng tốt một cách bừa bãi đâu.”

“Con bé đúng thật là chết rất đáng thương, nhưng nó cũng đã dính đến mạng người, giờ nó sớm đã chẳng còn là người nữa, chỉ còn cái tâm hại người, tiễn nó đi mới là kết quả tốt nhất.”

Thần sắc của Trần mù rõ ràng có đôi chút hài lòng, lão vỗ vỗ vai tôi, nói lão có thể cảm nhận được tôi trưởng thành lên không ít, không chỉ là về mặt thân thủ, mà tư duy cũng chặt chẽ hơn nhiều.

Lão lo nhất là tôi dùng lòng tốt bừa bãi, bây giờ xem ra cũng là lo thừa rồi.

Thời điểm tôi và Trần mù nói chuyện, Từ Thi Vũ đã rời đi rồi.

Khoảng tầm một giờ đồng hồ sau, cô ta mới vội vã quay về.

Trong tay xách một cái bao tải, một cái đầu gà đội cái mào đỏ tươi từ trong bao tải thò ra, rõ ràng là một con gà trống.

Tay còn lại của cô ta, còn cầm một cái chai nước khoáng rỗng.

Vụ lần trước tôi và Từ Thi Vũ xém chút nữa thì chết trong tay Tiểu Niếp, chính là bởi vì tôi đem gà sống vào trong, kết quả thời khắc then chốt con gà sống lại bay lên trên xà nhà. Sau đó khi đối phó với thằng điên nhà họ Vương, tôi bèn dùng qua máu gà chuẩn bị sẵn, hiệu quả cũng chẳng kém là bao.

“Tôi thấy là, phải giết gà lấy máu trước, chứ không rất dễ phát sinh vấn đề.” Từ Thi Vũ nhỏ giọng giải thích với tôi.

Khuôn mặt xinh đẹp của cô ta dưới ánh trăng hơi hơi ửng hồng.

Về vụ đối phó với thằng điên nhà họ Vương đó, Từ Thi Vũ không hề biết, cô ta có thể có sự chuẩn bị này, hoàn toàn là do tư duy cẩn mật.

Tôi đón lấy đồ trong tay cô ta, khẽ nói với cô ta một câu cảm ơn.

Trước tiên mở bao tải, túm lấy cánh gà xong, nhổ ba chiếc lông đuôi đỏ tươi nhất.

Tiếp sau đó tôi lại nhanh chóng dùng dao găm đỡ âm linh cứa đứt mào gà, túm lấy đầu gà, đặt chuẩn vào miệng chai nước khoáng lấy máu.

Máu mào gà không hề nhiều, cũng chỉ sâu được chừng một hai phân.

Tôi bỏ lông đuôi gà vào bên trong, phần gốc đảm bảo có thể hoàn toàn được ngâm trong máu.

Thuận tay vặn gãy cổ gà, vứt nó cho ngao sói, rồi lại cẩn thận cất chai nước khoáng lên trên người.

Đồng thời tôi cũng dặn Từ Thi Vũ, bảo bọn họ chỉ được canh ở bên ngoài thôn trong thành phố này, phát sinh bất cứ chuyện gì cũng không được vào trong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận