Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 561: CHUẨN BỊ

Giọng nói này cực giống như ảo giác, trống rỗng khác thường, đánh thẳng vào sâu trong ý thức.

Nhưng sát khí trong lời nói lại khiến người ta ớn lạnh đến cực điểm.

Lần thứ nhất khi tôi gặp Lữ Xảo Nhi, con bé nửa đêm mò lên giường tôi, hỏi tôi là người xấu hay người tốt.

Cuối cùng con bé nói tôi là người xấu, giống hệt như bọn chúng...

Câu nói lúc đó, phải nói là giống hệt không khác gì bây giờ.

Lúc này Sài Dục đang đè hai tay tôi!

Cảm giác tê ngứa phía sau đó ngày càng mãnh liệt, không chỉ là bị người ta sờ tai, càng giống với việc ngón tay của Lữ Xảo Nhi đang véo lấy tai tôi vậy.

Tôi căn bản không cách gì tránh né, nhất thời cũng chẳng có cách gì phản đòn.

Mồ hôi trên trán túa ra từng hạt to đùng, tôi bây giờ có chút ảo não hối hận vì một mình đơn thương độc mã tới đây.

Chuyến đi núi Kế Nương, có thể thoát ra ngoài, khiến tôi lại lần nữa mất đi tính cảnh giác vạn sự đều cẩn trọng trước đây.

Biểu cảm của Sài Dục ngày càng hung hãn, hai con mắt ngày càng giống mắt hoa đào.

Cảm giác sền sềt trơn nhớt trên tai trên cổ dần thít chặt lại, giống như bị người ta bóp lấy cổ, đầu cũng có một thứ cảm giác không khống chế được, vặn sang phía bên cạnh, đúng là giống như bị một đôi tay vô hình dùng lực bẻ vậy...

Lòng tôi ngày càng nặng trịch, tiếp tục giằng co nữa, thì kẻ ngã xuống chắc chắn chính là tôi!

Vứt bỏ tất cả tư duy hỗn tạp, tôi cực lực nghĩ phương pháp đối kháng.

Rất nhanh, sắc mặt tôi liền cứng lại, đột ngột một phát buông hai tay đang chặn Sài Dục ra.

Có điều tôi cũng nhanh chóng né một phát sang mé bên phải, cũng chính là hướng mà đầu tôi bị bẻ qua.

Sài Dục dù gì tuổi cũng cao rồi, cho dù là bị vong nhập, sức lực mạnh hơn không ít, nhưng động tác vẫn khá chậm chạp!

Rầm một phát, ghế đẩu đập lên trên bả vai tôi, đau đến mức khiến tôi xuýt xoa một tiếng.

Cùng lúc này, tay tôi cũng nhanh chóng mò lấy Định la bàn ở trong túi ra, vỗ một phát về phía đỉnh đầu Sài Dục!

Thân người Sài Dục cứng đờ một phát, rồi ngã thẳng đơ ra phía sau.

Hiệu quả của Định la bàn vượt xa la bàn nhái, Sài Dục căn bản không hút giữ được Định la bàn.

Tôi vốn định tiếp tục dùng Định la bàn vỗ ra sau cổ, nhưng luồng lực kia một phát liền biến mất không còn nữa...

Giống như vừa nãy chẳng có gì phát sinh hết vậy.

Rầm một tiếng động nặng nề truyền vào trong tai.

Tôi ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài theo bản năng, ở trung tâm hậu viện, xác chết đang đứng của Sài thiếu gia, cạch một phát đổ vào trong quan tài.

Mây đen cũng tan đi đúng thời điểm.

Hiện giờ vốn vừa qua giờ ngọ chính khắc, là lúc ánh nắng chói chang nhất.

Ánh nắng chiếu vào trong hậu viện, rọi lên trên cơ thể mấy người vệ sĩ kia.

Biểu cảm mềm mại của bọn họ cũng dần trở lại bình thường, mấy người vô cùng ngơ ngác nhìn bốn xung quanh, giống như không rõ tại sao rõ ràng đang đứng ở bên cạnh quan tài, mà bây giờ lại xuất hiện ở cửa gian chính vậy...

Tim tôi đập thình thịch như sắp nhảy ra khỏi cổ luôn vậy, lau bỏ mồ hôi lạnh trên trán.

“Cho mấy người qua đây khiêng Sài gia chủ ra ngoài, đặt phơi dưới nắng, đừng ở trong hậu viện nữa.” Tôi giơ tay gọi vệ sĩ lại làm việc.

Tiếp đấy bèn quay đầu lại, nhìn chỗ góc tường ở phía sau tấm bình phong.

Ở đó vẫn còn một vũng máu đen, trong vũng máu ẩn hiện có hai vết bàn chân đàn bà...

Lòng tôi vẫn chưa hết sợ, ban ngày ban mặt vốn tưởng tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát, không ngờ mây đen che trời lại đem tới cho tôi phiền phức lớn như vậy.

Càng không ngờ rằng, xác chết của Lữ Xảo Nhi cũng đang ở đây, ác quỷ Bạch y sát hóa Huyết y lại dữ đến mức độ này...

Chỉ là mây đen che mất ánh mặt trời mà đã đủ khiến sáu người vệ sĩ, một Sài Dục, một Sài Mậu trúng tà.

Con bé so với lần trước tôi gặp nó, phải dữ hơn quá nhiều...

Tôi lại định giơ tay ra chạm vào vũng máu đó.

Rất rõ ràng, máu bên dưới quan tài, đều là từ vũng máu này chảy qua.

Muốn trấn áp Tam sát thần của Tam sát vị, chỉ dựa vào Sài thiếu gia, áo liệm, và sinh thần bát tự, thì vẫn chưa làm được.

Nhưng máu của xác Bạch y sát hóa Huyết y thì quá đủ rồi.

Ngón tay đưa đến gần sát vũng máu, tôi lại cứng đờ người, ngón trỏ gập lại nắm chặt, tôi lùi ra sau mấy bước.

Mãi cho đến khi lùi ra ngoài sân, ánh nắng chiếu lên trên người, cuối cùng cũng đỡ hơn vài phần.

Mấy người vệ sĩ đó sau khi khiêng Sài Dục lên xong, cũng vô cùng hoảng hốt đi ra ngoài.

Tôi cũng theo bọn họ cùng rời khỏi hậu viện.

Nguyên nhân tôi không chạm vào vũng máu đó nữa, cũng là sợ nhỡ đâu lại có một đám mây đen thế kia kéo tới.

Thì sợ rằng Lữ Xảo Nhi sẽ không cho tôi cơ hội, mà trực tiếp bẻ đầu tôi luôn.

Chạm vào máu người chết, càng dễ bị vong người chết nhập, tôi phải chuẩn bị vẹn toàn xong rồi mới tới hậu viện nữa.

Mấy phút sau, về đến tiền viện nhà họ Sài.

Sài Mậu lúc trước bị thương không nhẹ, đã được đưa đi viện rồi, Sài Dục được đặt trên một chiếc ghế, đã phơi nắng mười mấy phút, cũng đang dần dần tỉnh lại.

Sau khi ông ta tỉnh xong cũng chẳng nói gì thêm, chỉ ngẩn ngơ ngồi trên ghế, lúc lại nhìn tôi một cái, trong mắt chỉ còn sự hoảng sợ và bất an.

Phùng Chí Vinh vừa nãy không tới hậu viện nên không hề biết đã phát sinh chuyện gì, lúc này chỉ đứng bên cạnh tôi âm thầm chờ đợi.

Còn về mấy người vệ sĩ kia, thì đang châu đầu ghé tai nói chuyện với những người khác của nhà họ Sài, người trong cả khu nhà đều bàng hoàng hoảng hốt.

Chuyện này muốn giấu cũng không thể nào giấu được, mọi người đều biết rõ ràng thì ngược lại sẽ cẩn thận hơn, không đi qua hậu viện.

Có điều, phạm vi hoạt động của Sài thiếu gia và Lữ Xảo Nhi rõ ràng không chỉ trong hậu viện, chỉ là ở hậu viện thì kịch liệt nhất mà thôi.

Thời gian này, tôi đang viết một loạt đồ cần chuẩn bị lên một tờ giấy lanh mịn.

Gà trống quá sáu năm tuổi, cần chuẩn bị một bộ Sát thuật để đề phòng khi cần đến.

Sát thuật này đích thực hại thân hại hồn, tôi sẽ không lựa chọn nó đầu tiên, có điều cũng là cẩn tắc vô áy náy.

Ngoài ra chính là một số đồ dùng của Thần bà, Trần mù từng dạy tôi không ít ngón nghề của Thần bà.

Thần bà bẩm sinh chính là dùng để đấu với xác quỷ, chỉ có điều không chính thống và lợi hại như đạo sĩ. Nếu như phối hợp với một số phương pháp của Âm dương tiên sinh, thì chắc sẽ có hiệu quả kỳ diệu.

Trong những thứ này bao gồm có bột hùng hoàng, chu sa, máu chó đen, cùng với trấn vật tiền tuế. Còn cả một loại trấn vật trong Trạch kinh có ghi chép, răng chó.

Tôi còn bảo Sài Dục tìm một Ngọc Nữ tới, cũng chính là nữ giới trưởng thành chưa thất thân.

Cuối cùng tôi cũng nhờ Phùng Chí Vinh đi mời Trần mù.

Chuyện này tôi không mấy chắc chắn thành công, vẫn phải chuẩn bị phương án dự phòng.

Phùng Chí Vinh không đích thân đi, mà lập tức liên lạc với Phùng Khuất.

Sài Dục thì sai thủ hạ đi chuẩn bị những thứ tôi cần.

Gia nghiệp nhà họ Sài không nhỏ, những thứ tôi cần lại chẳng phải rất hiếm, nên chưa tới một giờ đã chuẩn bị đầy đủ.

Vị Ngọc Nữ đó là một cô cháu gái họ của Sài Dục.

Thời gian thoáng chốc đã qua, đã khoảng tầm hơn ba giờ rồi.

Ánh nắng không còn gay gắt như thế nữa.

Sài Dục hỏi tôi hôm nay có thể giải quyết được không?

Tôi lắc lắc đầu nói chưa chắc, Lữ Xảo Nhi dữ như thế, lại cộng thêm Sài thiếu gia, nếu như trời tối vào trong, tôi sợ không đủ tầm.

Sài Dục rõ ràng trở nên tiều tụy hơn không ít, ông ta ngẩn ngơ chẳng nói gì.

Ngừng một hồi, mới mở miệng nói, ông ta sợ con trai ông ta cùng với Lữ Xảo Nhi sẽ ra ngoài gây chuyện.

Trời mà tối rồi, mấy thứ quỷ quỷ quái quái sẽ càng hung dữ hơn, nhỡ mà những người này nhà họ Sài có gì bất trắc, thì nhà họ Sài sẽ bị hủy mất.

Tôi bảo ông ta đừng lo lắng, tôi sẽ có cách trấn tiền viện, chắc sẽ có thể không cho bọn chúng vào trong, có đối phó với bọn chúng thật, thì vẫn phải kéo dài thời gian cho đến sáng ngày mai.

Sắc mặt Sài Dục cuối cùng cũng dễ nhìn hơn không ít.
Bạn cần đăng nhập để bình luận