Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 718: HÀI NHI THANH THI

Tượng gốm xương mèo để ngay cạnh tay tôi, tôi nhanh chóng tóm nó lên, rồi bèn ấn về phía cái xác hài nhi đó, đồng thời đầu ngón tay cũng nhanh chóng rụt về.

Nhưng giây phút tượng gốm xương mèo vừa tiếp cận đến xác hài nhi... thì lại rắc rắc nứt luôn, trong nháy mắt đã vỡ thành vô số mảnh vỡ nhỏ xíu, ào một phát rơi đầy đất!

Càng rợn người hơn nữa là, nước da của cái xác hài nhi đó lại còn ánh lên một màu xanh âm u, đây không phải là màu xanh đen của xác chết thông thường, mà là thuộc về màu sắc da của xác thanh thi!

Oán khí trên người nó nặng đến mức, tôi cho dù chỉ nhìn thế này thôi cũng đều cảm giác tinh thần có chút thảng thốt.

Tượng gốm xương mèo vỡ rồi, tôi ngoài kinh hãi trong thời gian ngắn ngủi ra, thì lập tức rút thừng khóa hồn, trực tiếp tròng lên trên cổ của xác hài nhi!

Lúc này tôi không kịp nghĩ nhiều, rằng tại sao Liễu Hóa Yên đã chẳng còn sát khí nữa, mà lại sinh ra một cái âm thai thanh thi hung tàn, trong chuyện này chắc chắn có vấn đề lớn!

Bây giờ quan trọng nhất bèn là trấn lấy nó!

Thừng khóa hồn trong nháy mắt rơi lên cổ xác hài nhi, tôi nhanh chóng đi quấn, nhưng bàn tay trái đỡ lấy nó của tôi đột nhiên nặng trĩu một phát, đồng thời cảm giác trơn tuột trên người nó trở nên vô cùng mãnh liệt, rồi còn một phát bèn rơi xuống phía mặt đất!

Tôi không khỏi nghẹt thở một phát, âm thai chạm đất, phiền phức càng lớn!

Vụt giơ chân ra, vừa vặn một phát đá lên trên xác hài nhi, nó bị tôi một phát đá bay luôn lên, tôi lại lần nữa đưa tay ra đỡ.

Nhưng cẳng tay lại bị một bàn tay dùng sức túm lại.

Tôi vụt ngoảnh đầu qua, đứng bên cạnh tôi, chẳng phải chính là Mao Nguyên Dương sao? Thần sắc lão toát ra một cảm giác trống rỗng, bàn tay túm lấy cẳng tay tôi, khớp ngón tay đã trắng cả ra!

Từng cơn đau nhói truyền lại, tôi cảm giác da thịt trên cẳng tay đều sắp bị lão móc xuyên rồi!

“Mao quan chủ! Ông làm gì thế?!” Câu chất vấn này vừa nói ra, lòng tôi đã lạnh ngắt hết nửa.

Bởi vì cái xác hài nhi đó, đã cạch một phát rơi mạnh xuống đất.

Bên tai tôi dường như nghe thấy tiếng khóc của một người đàn bà, rồi lại có tiếng khóc của một đứa trẻ sơ sinh, đầu óc lập tức cảm giác mê man mờ mịt, tinh thần cả người phảng phất một phát liền trở nên rất uể oải.

Lúc tiếp tục nhìn Mao Nguyên Dương, lại hình như nhìn thấy cái đầu của Viên Hóa Thiệu vậy...

Tôi rùng mình một cái, dùng sức cắn mạnh đầu lưỡi một phát, hơi tỉnh táo một chút, tôi mới phát hiện phía dưới cánh tay Mao Nguyên Dương kẹp một cái bọc vải, tròn vo ra, kiểu gì lại giống với cái bọc mà Liễu Dục Chú đựng đầu của Viên Hóa Thiệu vậy?

Tôi đã trấn cái xác tàn của Viên Hóa Thiệu, để đảm bảo sẽ không có chuyện, Liễu Dục Chú lấy đầu của y đi, tôi cũng đủ tin tưởng Liễu Dục Chú.

Nhưng bây giờ mà đầu rơi vào chỗ khác, vậy thì chưa chắc rồi...

Mắt của Mao Nguyên Dương đồng thời cũng ánh lên một thứ màu xanh, lão căn bản không có phản ứng gì với câu chất vấn vừa nãy của tôi, một phát đạp lên trên ngực tôi, rồi quay người lại chồm về phía xác hài nhi trên mặt đất!

Lực cú đạp tôi này của Mao Nguyên Dương mạnh đến kinh người, cộng thêm vừa nãy tôi bị lão túm lấy cánh tay, bị lão đạp xong bèn giống như bị cung mạnh bắn ra ngoài vậy, cả người bay ra ngoài cả ba bốn mét, đập thật mạnh lên trên vách tường.

Giây tiếp theo, Mao Nguyên Dương liền đến trước mặt xác hài nhi, một phát ôm nó vào trong tay...

Cảnh tượng này tôi nhìn vô cùng rõ nét, đột nhiên tôi cảm giác có chút kỳ dị, bởi vì Mao Nguyên Dương đang chằm chằm nhìn vào đầu mặt của xác hài nhi.

Chẳng biết từ lúc nào, mắt của xác hài nhi đã mở ra rồi, cái kiểu ánh xanh của Mao Nguyên Dương, bèn có chút tương tự với xác hài nhi...

Tất cả chẳng qua chỉ là chuyện diễn ra trong mười mấy giây đồng hồ.

Đúng vào lúc này, bên ngoài điện truyền lại tiếng thét của Lưu Văn Tam, cửa của điện bên bị đẩy mở toang ra.

“Mẹ cái lão Mao Nguyên Dương! Lão không phải nói là vào trong xem xem à?! Lão định làm gì đấy?!”

Chính bởi vì sự việc phát sinh quá nhanh, tôi đều không kịp gọi Lưu Văn Tam với Trần mù.

“Chú Văn Tam! Ông ta bị trúng vong rồi, chặn ông ta lại!” Tôi lập tức gầm lên một tiếng.

Đồng thời tôi lại phát hiện, tôi vừa nãy hình như nhìn hoa mắt rồi...

Phía dưới cánh tay của Mao Nguyên Dương, làm gì có cái bọc nào? Ở đó trống trơn, chẳng có cái gì cả...

Chỉ một vài câu chữ của Lưu Văn Tam, lập tức cũng khiến tôi có một suy đoán.

Vừa nãy là Mao Nguyên Dương định vào sảnh xem xét tình hình, vậy nên tôi mới nghe thấy tiếng bước chân? Mà lúc đó, âm thai vừa vặn được sinh ra, nó ra đời bèn tác quái, Mao Nguyên Dương vừa vặn dính phải?

Trong lòng tôi còn có một ám ảnh vô cùng mãnh liệt.

Liễu Hóa Yên sinh ra cái âm thai thanh thi này, lẽ nào cũng là một trong những toan tính của Viên Hóa Thiệu?

Đây là trùng hợp, hay là chiêu dự phòng cuối cùng của y?

Tôi đã từ dưới đất bò dậy, Lưu Văn Tam rút trảm quỷ đao ra, cái đầu nhẵn bóng bởi vì ánh trăng chiếu rọi vào, mà hơi có chút phản quang.

Trần mù theo sát phía sau Lưu Văn Tam, lão không lấy binh khí ra, mà hơi hơi phủ phục thân người, hai tay cử động cạnh người theo quy luật.

Mao Nguyên Dương ngoảnh đầu lại, lão đột nhiên cười cười, nụ cười đó toát ra một cảm giác khiến người ta bức bối không tả ra được.

Giây tiếp theo, lão lách người liền vọt về phía đằng sau của điện bên.

“Định chạy?!”

Lưu Văn Tam sải bước bèn lao đuổi theo, tôi đột nhiên cảm thấy có một cảm giác tim đập chân run.

Rồi giây tiếp theo nữa, Mao nguyên Dương lại dùng sức cắn rách đầu một ngón tay của mình, định nhét về phía trong miệng của xác hài nhi! Vừa nãy lúc xác hài nhi này ra đời liền cắn đầu ngón tay tôi, có điều chưa cắn rách, bây giờ Mao Nguyên Dương lấy máu cho nó ăn, thế này liền tự nhiên thêm hung tính cho nó, còn không biết sẽ phát sinh chuyện gì nữa.

Trần mù vụt một phát vọt lên, lúc lão chạm đất, bèn trực tiếp cưỡi chặt lên trên phần cổ của Mao Nguyên Dương.

Một tay túm lấy cánh tay trái của Mao Nguyên Dương, không để đầu ngón tay của Mao Nguyên Dương nhét vào trong miệng hài nhi, giây tiếp theo, lão trực tiếp liền đi giằng cướp xác hài nhi!

Tốc độ của Trần mù nhanh đến cỡ nào, lực dùng lại chuẩn đến cỡ nào, một phát liền cướp xác hài nhi vào trong tay!

Lão dùng cùi chỏ kẹp chặt một phát lên cần cổ Mao Nguyên Dương, rồi vặn một nhát sang hướng ngược lại!

Thân người Mao Nguyên Dương lập tức một phát bèn mềm nhũn đổ luôn xuống đất...

Tôi còn chưa kịp thở phào một tiếng, giây tiếp theo liền kinh ngạc đến mức xương cằm dường như bị khựng lại vậy, bởi vì Lưu Văn Tam xông đến trước mặt Trần mù và Mao Nguyên Dương, cổ lão đột nhiên liền gằm xuống, chằm chằm nhìn đầu của cái xác hài nhi kia.

Hai mắt xác hài nhi vẫn mở tròn xoe, Lưu Văn Tam đột nhiên giơ tay lên một phát, trảm quỷ đao trong tay lại đi chém đầu của Trần mù...

Xác hài nhi dữ thế này, thế mà đã lại nhập vong Lưu Văn Tam luôn rồi?!

Không kịp nghĩ nhiều, tôi lại một phát như tên bắn lao lên trước, phản ứng của Trần mù cũng vô cùng nhanh chóng, giơ tay bèn bóp lấy cổ tay của Lưu Văn Tam.

Hai người lập tức liền lao vào đánh nhau, cái xác hài nhi kia cạch một phát, lại lần nữa rơi xuống dưới đất.

Giây phút tôi lao đến gần trước mặt, lại có một cảm giác kinh hãi mãnh liệt, không dám trực tiếp lại gần xác hài nhi nữa, nhỡ nó mà khiến tôi cũng bị trúng vong, thì phiền phức càng lớn nữa.

Tôi đang chuẩn bị cùng Trần mù khống chế lấy Lưu Văn Tam.

Thì bên ngoài điện bên đột ngột truyền lại tiếng xé gió ác liệt, còn xen lẫn với tiếng tanh tách, một dải vải màu vàng bắn vào trong điện bên!

Dải vải đó nhanh chóng quấn lấy cơ thể của Lưu Văn Tam.

Ngay tiếp đó lại là một dải vải màu vàng bắn vào trong, quấn lấy cái xác hài nhi trên mặt đất...

Tiếng bước chân tiếp đó liền vang lên, người sải bước đi vào trong, chẳng phải chính là Liễu Dục Chú và lão đạo sĩ lúc trước được gã gọi là Nhị sư bá đó sao!

Rõ ràng người động thủ là lão đạo sĩ, lão vừa mới hạ tay xuống.

“Dục Chú, con xác định cậu ta có khả năng?” Đầu mày của lão đạo sĩ nhíu càng chặt hơn, vân ngang ở tâm mày cũng ngày càng sâu hơn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận