Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 966: KHÔNG KINH NỔI CHO TIÊN SINH BÓI

“Có phương thức liên lạc... Tôi lập tức gửi cho La tiên sinh cậu. Ngoài ra, nếu như cần bồi thường gì đó, thì món tiền này nhà họ Phùng và nhà họ Thích đều sẽ không nhíu mày.” Nói đến đây, Phùng Chí Vinh lập tức liền cúp điện thoại.

Một lát sau tôi liền nhận được tin nhắn mà ông ta gửi cho tôi, nội dung bèn là số điện thoại của vị Phong thủy tiên sinh kia.

Tôi không lập tức gọi luôn, mà đợi Phùng Bảo Phùng Quân dẫn người, đưa toàn bộ quan tài và tất cả công nhân đi hết xong, mới gọi cho số điện thoại đó.

Chuông reo khoảng chừng nửa phút, điện thoại mới được bắt máy.

“Ai vậy?” Giọng nói hơi có chút thanh mảnh, không mấy nam tính, nghe có vẻ tuổi tác cũng không lớn.

“La Thập Lục, Ương sát Trạch hung tôi lấy rồi, sự việc này tôi sẽ xử lý ổn thỏa, chuyện đào Âm trạch, tôi sẽ gặp tận mặt anh xin lỗi.” Giọng điệu tôi rất khiêm nhường hòa nhã.

Cũng chẳng phải cố ý hạ thấp mình, mà bởi vì sự việc này chúng tôi không chiếm phần lý, trong mệnh số phong thủy, đạo lý cũng vô cùng quan trọng.

Đầu kia điện thoại yên tĩnh mất vài giây, rồi mới nói: “Ngưỡng mộ danh tiếng La tiên sinh đã lâu, một năm nay, giới Phong thủy phát sinh không ít đại sự, đều không tách rời được ba chữ La Thập Lục này.”

“Bỉ nhân dọn sập đón chào.” Y lại bổ sung một câu, còn chưa đợi tôi nói, điện thoại liền đã trực tiếp cúp máy luôn.

Giây tiếp theo, tôi liền nhận được một tin nhắn, trong đó chính là một địa chỉ.

Tôi trực tiếp đi ra khỏi hố mộ này, lúc ra khỏi cổng công trường, bên người chỉ còn lại một mình Phùng Quân.

Hắn bảo với tôi, Phùng Bảo đã theo lời dặn của tôi đưa quan tài và người về nhà họ Phùng rồi, tôi gật đầu biểu thị đã biết.

Tiếp đấy tôi đưa địa chỉ cho Phùng Quân xem, bảo hắn lái xe đi qua.

Chỗ mà vị Phong thủy sư đó ở, là khu đô thị mới của thành phố Nội Dương.

Lúc đến bên ngoài khu phố, tôi ngược lại ngẩn ra một chút.

Bởi vì tên của khu phố này, tôi hơi quen thuộc, gọi là Phượng Hoàng Uyển.

Ngay lập tức mắt tôi liền hơi nheo lại, cảm giác kích động trong nội tâm đó liền càng mạnh hơn.

Tôi từng tới Phượng Hoàng Uyển xử lý công việc, đó còn là lúc tôi mới tiếp xúc với Dương toán, xưởng trưởng Châu giới thiệu một mối làm ăn, giúp xem tướng cho một người bạn của gã.

Tôi bây giờ vẫn còn nhớ rõ, người bàn của gã tên là Dư Sơn, bị một Phong thủy sư ám hại, vợ ngoại tình, hắn bị hại chết, cứ thế thành xác sống chết không tắt thở!

Trùng hợp? Cũng có một Phong thủy tiên sinh sống ở Phượng Hoàng Uyển này?

Mí mắt tôi theo bản năng giật mạnh đôi phát, trong lòng dâng lên một cảm giác bức bối rất khó chịu, ánh mắt liên tục nhìn bên ngoài cửa sổ xe.

Xe sau khi vào khu phố xong, liên tục lái về phía trước, Phùng Quân nghi hoặc hỏi một câu: “La tiên sinh, cậu không khỏe à?”

Tôi lắc đầu, không trả lời.

Khoảng chừng mấy phút sau, Phùng Quân dừng xe lại, nói một câu đến rồi.

Tôi đẩy cửa xe bước xuống.

Đầu tiên đập vào mắt là một căn biệt thự độc lập, phía bên trái có một đầm nước cực lớn, bên phải thì là bồn hoa và tường bao.

Có điều cảm giác căn biệt thự này đem lại cho người ta không phải là phú quý, mà là hoang vắng.

Bồn hoa chẳng biết đã bao lâu không có người chăm sóc, cành lá hỗn loạn chẳng ra sao cả, trong sân cũng đầy cỏ dại, ngoài ra, cả căn biệt thự đều toát ra một luồng khí âm u lạnh lẽo.

Ngược lại là một căn biệt thự ở bên cạnh, tuy rằng hơi nhỏ hơn chút ít, nhưng lại cho người ta cảm giác sinh khí dồi dào, vườn hoa sân nhỏ gọn gàng ngăn nắp, tường bao cũng cao hơn một khúc so với bên cạnh.

“La tiên sinh, không phải nhà này, trong đây nhìn cái là biết không có người, địa chỉ cậu đưa tôi xem, là căn biệt thự bên cạnh kia.” Phùng Quân lập tức làm một động tác mời, ra hiệu tôi đi qua bên kia.

Tôi trước tiên nhắm nhắm mắt, sau đó lại mở ra, nhìn căn biệt thự hoang vắng kia một cái thật sâu, rồi mới quay người đi sang phía bên cạnh.

Phùng Quân không biết chuyện của Dư Sơn, tôi không cần thiết phải nhắc với hắn.

Có điều hiện giờ tôi đã biết, vị Phong thủy sư ám hại Dư Sơn lần đó, với người mà bây giờ tôi cần gặp, đến tám chín phần là cùng một người rồi.

Đến cổng căn biệt thự ở bên cạnh, Phùng Quân ấn chuông.

Một lát sau, bên trong liền truyền ra một giọng nói dịu dàng thánh thót.

“Tới ngay.”

Ngay tiếp đó, bèn là một người đàn bà vội vàng từ trong cửa căn biệt thự phía trước bước ra.

Một mái tóc xoăn màu vàng nhạt buông xõa trên vai, váy dài màu tím, áo choàng màu trắng.

Khuôn mặt trái xoan thanh thoát, mắt hạnh, mũi quỳnh, mày mảnh, miệng anh đào chúm chím, đúng là một mỹ nhân.

Tuy rằng đã có thời gian gần một năm chưa từng gặp người đàn bà này, nhưng tôi vẫn nhớ rõ, cô ta là Trần Dung Dung! Vợ của Dư Sơn!

Cũng đúng vào lúc này, Phùng Quân nhỏ giọng nói một câu: “Đẹp thật, Phong thủy sư khác sống đúng là rất thoải mái, biệt thự người đẹp, Kim ốc tàng Kiều. La tiên sinh, hay là cậu sau này cũng...”

Thời điểm này, Trần Dung Dung đã chạy tới trước cổng, Phùng Quân lập tức liền ngậm miệng, cung cung kính kính buông tay đứng sau lưng tôi.

Trần Dung Dung vén vén tóc, sau đó kéo cánh cửa nhỏ trên cổng sắt ra.

Cô ta ban đầu giọng điệu có đôi phần nghi hoặc: “Các anh tới tìm Ngô Mậu à?” Có điều giây tiếp theo, ánh mắt cô ta hướng lên trên mặt tôi, cơ thể liền cứng đờ lại một phát, trong mắt thì càng vô cùng ngạc nhiên.

“La... La tiên sinh?” Không chỉ là ngạc nhiên, mà còn có vài phần hoảng loạn bất an.

“Cô Trần, đã lâu không gặp. Có điều bây giờ chắc nên xưng hô là Ngô phu nhân rồi.” Tôi bình thản mở miệng.

“Vẫn mời cô dẫn đường, tôi đích thực là tới tìm Ngô Mậu, Ngô tiên sinh.” Ánh mắt tôi không tiếp tục nhìn cô ta, mà nhìn sang phía bên trong biệt thự.

Trần Dung Dung rõ ràng càng mất tự nhiên hơn, cô ta cắn môi dưới, hai tay còn túm lấy vạt của cái váy, cả người đều đang khe khẽ run rẩy.

Tiếp đấy cô ta quay người qua, bước chân rõ ràng có vài phần không vững, đi về phía bên trong biệt thự.

Tôi nhấc chân bước theo.

Phùng Quân đi sát sau lưng tôi, trong mắt hắn toàn vẻ thắc mắc.

Lúc chuẩn bị đi vào cửa phòng khách của biệt thự, tôi ngẩng mặt lên nhòm một cái, một chỗ góc tường ở hiên nhà phía bên trên, vừa vặn đối diện với căn biệt thự bên cạnh, hình thành bố cục Phong thủy Hung phương có sát!

Vào trong phòng khách, bèn là một mùi hương trà và hương tre thoang thoảng.

Bước đi của Trần Dung Dung rõ ràng đều đã hơi ổn định hơn một chút rồi.

“Ông xã, có một vị tiên sinh muốn gặp anh.” Giọng điệu cô ta cũng bình ổn hơn không ít.

Tôi một phát bèn lướt hết bố trí trong phòng, bàn ghế đều được chú trọng, còn cả chậu hoa, cùng với một số Kỳ Lân trang trí, đều nằm ở vị trí cần bày.

Vị trí tận cùng bên phải sát cửa sổ của phòng khách, có một bàn trà bằng gốc cổ thụ, phía sau bàn trà đang ngồi một gã đàn ông, y đang rót trà.

Hiển nhiên, gã đàn ông này chính là Ngô Mậu.

Y khoảng chừng trên dưới ba mươi tuổi, khuôn mặt dài hẹp, da rất trắng, đây không phải là kiểu trắng bệch yếu ớt, mà là da trắng bẩm sinh.

Hơn nữa tướng mặt của y...

Tôi đang định nhìn kỹ, thì đột nhiên Ngô Mậu đặt ấm trà trong tay xuống, trên mặt y thêm chút nét cười, ánh mắt trông sâu thăm thẳm.

“Trước giờ tiên sinh mà tôi gặp, nếu đúng có bản lĩnh lớn thật, muốn người ta bói mệnh, phải chuẩn bị tiền dày lễ nặng.”

“Không ngời La tiên sinh vừa gặp tôi, liền nhìn mặt tôi trước, là định xem tướng cho tôi sao?” Ngô Mậu đưa tay, đẩy hai tách trà ra phía trước.

“Có điều đối với Phong thủy tiên sinh mà nói, mệnh vẫn không mấy muốn bị người khác biết đâu, ngoài ra mệnh càng bói càng mỏng, La tiên sinh nhất định có thể bói được rõ ràng rành mạch, nên tôi sợ chút đạo hạnh mỏng manh này của tôi, không kinh nổi cho La tiên sinh bói.”

[Giải thích từ dịch giả]

Kim ốc tàng Kiều: Là thành ngữ TQ, xuất hiện đầu tiên trong “Hán Vũ cố sự”, vốn để chỉ chuyện Hán Vũ Đế thời nhỏ yêu thích A Kiều, đồng thời định xây một căn nhà bằng vàng cho nàng ở. Về sau “Kim ốc tàng Kiều” được dùng để chỉ việc cưới vợ, nạp thiếp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận