Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 235: LẠI XEM CỐT TƯỚNG

Tôi phát hiện ra cô ta xong thì sợ hết hồn! Còn cô ta cũng rơi lại xuống sông.

Sau đó Lưu Văn Tam lại giải thích với tôi rằng, xác chết ở dưới nước không thể nào tự lên bờ được, bất kể cô ta hung dữ cỡ nào cũng không lên được, trừ phi là lão đưa lên bờ.

Trần mù cũng nói, bất kể là đường sông hay đường bộ, đều có quy tắc cả, xác chết dưới nước không thể lên bờ. Lúc đó tôi không hiểu rõ, bây giờ thì đột nhiên nghĩ thông rồi.

Cô ta chưa chắc là do Lưu Văn Tam đưa lên bờ, hoặc giả là do người khác vớt cô ta lên, sau đó không quản cô ta nữa thì sao? Cũng cực kỳ có khả năng, người đó cũng là người vớt xác hoặc là ngư dân, đã bị cô ta hại chết rồi.

Cô ta không có ai giúp đỡ, vậy nên mới nhìn trộm bọn tôi?! Nghĩ đến đây, tôi hơi có chút không rét mà run. Thành phố Thường Bình này, e là không được đi nữa.

Tôi cũng liên tưởng đến giấc mơ kia của tôi, đến cuối cùng sau khi Lưu Văn Tam, Trần mù và Hà Thái Nhi chết.

Đích thực còn có một người đàn bà vác bụng lớn, cả người cô ta ướt nhẹp khóc thút thít sau lưng tôi, nói cô ta đau bụng, muốn sinh rồi, nhưng không sinh được. Cô ta bảo tôi giúp đỡ âm linh cho cô ta! Nếu không sẽ lấy mạng tôi!

Tất cả những việc này đều đã có dấu hiệu từ sớm, nếu như tôi hơi sơ suất một chút, sợ rằng bản thân sẽ bước vào chỗ chết!

Hít sâu một hơi, tôi vuốt xuôi mớ tư duy hỗn loạn, lại an ủi Hứa Đức Sưởng đôi câu, nói giờ tất cả cũng đã phát sinh rồi, không còn khả năng thay đổi nữa, chỉ có thể về sau hắn thờ cúng Hoàng San San cho tử tế thôi.

Cho dù tính cách Hoàng San San có thể không tốt, khiến người nhà họ Hứa không thích, nhưng dù sao cô ta cũng đã một xác hai mạng, bây giờ chết rồi, cũng nằm trong đất lành phong thủy phù hộ nhà họ Hứa.

Hứa Đức Sưởng gật đầu, nói hắn hiểu những điều này, hắn bây giờ mỗi tuần đều dành thời gian một hai ngày ra ở phía bên cạnh mộ. Hơn nữa hắn cũng vẫn liên tục giải thích với người nhà.

Bố mẹ già của hắn quá cứng đầu cố chấp, bởi vì em gái hắn cố ý giết người, hai mạng người, tính chất ác liệt, nên bị phán quyết tử hình.

Vậy nên bất kể ra sao, bọn họ cũng không thể nào nghĩ thông được nữa.

Còn về những người khác của nhà họ Hứa, thì có tin vào phong thủy và quỷ thần, bọn họ cũng đã nhìn thấy những biến hóa hiện nay của gia tộc, càng tin rằng đấy là do Hoàng San San phù hộ, dần dà cũng đã có người đi tế bái rồi.

Nghe đến hai chữ tử hình này, tim tôi đập đánh thịch một cái, Hứa Nhiễm như vậy chắc chắn là trừng phạt đúng tội.

Có điều trên đời này, có mấy kẻ thực sự bị trừng phạt đúng tội?

Góa phụ Liêu nén hơi thở uất ức đó, sợ Lý Phương Ngọc không chết, cuối cùng ba người bọn họ không chết không dừng!

Rồi lần đó con gái của xưởng trưởng Châu, Manh Manh, chết mà không đổ, cũng là bởi vì xưởng trưởng Châu báo cảnh sát bắt người, nhưng cuối cùng những người đó không bị trừng phạt thích đáng.

Hai chữ ‘Công bằng’ nói thì đơn giản, nhưng lòng người không đơn giản. Kẻ có thể bị trừng phạt đúng tội, quá ít quá ít.

Cũng vào lúc này, Hứa Đức Sưởng lại nói nhỏ một câu: “La tiên sinh, cậu còn nhớ ban nãy tôi gọi cho cậu có nói nhờ cậu giúp đỡ không?” Hắn lúc này cũng không khóc nữa, thần sắc nhìn trông bình thường hơn nhiều.

Tôi cười khổ một tiếng, cúi đầu nhìn xuống vai phải một cái, nói: “Tôi đích thực là muốn ra khỏi giường, cái giường bệnh này đúng là không phải chỗ người ở, nhưng anh nhìn tôi thế này, có thể giúp gì được?”

Hứa Đức Sưởng nghe vậy mới lập tức nói: “Không phải xuống giường ngay vội! Chỉ là nhờ cậu giúp bạn tôi xem tướng mặt một chút, chỉ đường lối cho nó, nếu như cậu lành hẳn, có thời gian, thì lại đi giúp nó chỉ điểm phong thủy một chút là được.”

“Nó đã đợi ở bên ngoài rồi, hơn nữa, nó cũng đã chuẩn bị quà gặp mặt cho cậu.” Trong lúc nói, Hứa Đức Sưởng xách cái vali nhỏ ở bên người lên.

Lúc nãy tôi không chú ý đến cái này, còn tưởng là hắn xách đồ của mình đi cùng.

Hứa Đức Sưởng đặt cái vali lên tủ đầu giường mở ra, bên trong là tiền mặt được xếp ngay ngắn, ít nhất cũng phải có hai chục cọc!

“La tiên sinh, đây là hai mươi vạn tiền mặt, chỉ là nhờ cậu xem tướng mặt một chút, chỉ bảo cho một hai câu.”

“Chuyện điểm phong thủy, sẽ có số tiền lớn cảm tạ, bây giờ cũng chưa cần cậu nhận lời ngay.”

Tim tôi đập mạnh hai phát.

Như thế này thì, tôi không muốn từ chối.

Trước đây đỡ âm linh thêm cả điểm mộ, cuối cùng lại đi sửa Kim toán bàn, nên số tiền tôi kiếm được đã bị dùng mất non nửa, không tính đến việc lúc đó Lưu Văn Tam tinh trùng lên não, còn đem một món tiền của tôi đi gửi vào gói quản lý tài chính thời hạn tận mấy năm, thì trong thẻ của tôi còn hơn một trăm vạn.

Nhìn trông thì một trăm vạn không ít, nhưng tình hình như bây giờ, thôn Tiểu Liễu tôi không về được nữa, bà nội giờ này cũng đang ở nhà họ Phùng.

Cứ ở mãi nhà họ Phùng, thì sẽ cứ mãi nợ Phùng Chí Vinh một món nợ tình nghĩa, tuy rằng ông ta rất vui vẻ, nhưng tôi không muốn. Nhà ở là vấn đề đầu tiên tôi cần suy nghĩ, bởi vì tôi cũng không thể cứ ở nhờ mãi trong nhà Lưu Văn Tam.

Ngoài ra, bèn là ông nội tôi và bố tôi, bọn họ cũng cần một khu đất lành phong thủy để an táng, tôi muốn chọn một ngọn núi Lũng, việc này sợ là cũng phải chi mất một món không nhỏ. Chỗ tiền này sợ là chỉ đủ để mua một căn nhà ba phòng ngủ thông thường ở thành phố Nội Dương, mà còn không được lớn lắm, thì lấy gì đi mua đất núi?

“Được, vậy bạn anh đang ở đâu, tôi xem tướng mặt trước.” Tôi mở miệng nói. “Nó vẫn cứ đợi ở ngoài cửa!” Trên mặt Hứa Đức Sưởng có chút mừng rỡ, lập tức đứng dậy, hướng ra phía ngoài cửa phòng bệnh gọi một tiếng.

Nhưng phải qua đến cả mấy phút, Hứa Đức Sưởng gọi tận mấy tiếng, cửa phòng bệnh mới bị đẩy mở.

Bước vào trong, là một người đàn ông trung niên tầm tuổi của Hứa Đức Sưởng.

Đầu cắt bằng, mắt một mí, mắt tương đối nhỏ, nhìn trông hơi có chút giống mặt bánh nướng. Có điều ngũ quan trông rất lập thể.

Nói thật, nhìn lần đầu vào tướng mặt của gã, tôi cảm giác có vài phần gian xảo.

Chỉ là, chỉ nhìn từ mỗi tướng mặt, thì lại không nhìn thấy có chỗ nào không tốt. Mắt tuy nhỏ, nhưng bọng mắt bình thường, cung âm chí đại biểu con cái có trai có gái.

Gian môn sạch sẽ, ấn đường không có khí đen, nhân trung không có tướng nốt ruồi, cung tài lộc cũng dày dặn, xương gò má trông cũng có thế có lực, nhưng lại không phải là kiểu lồi ra nhọn hoắt.

Đơn thuần là nhìn lần đầu, thì đây là một người có tiền có mệnh số không tồi, gia đình hạnh phúc mỹ mãn, tiền tài nhiều đến mức tiêu không hết.

Gã, có tướng mặt gì cần tôi xem cho?

“La tiên sinh, người bạn này của tôi, tên là La Trí Kiến, làm về buôn bán mậu dịch.” Hứa Đức Sưởng cười giới thiệu với tôi.

Tiếp đấy vai hắn lại khẽ huých La Trí Kiến, nói: “Đây là người mà tôi nói với ông, La Thập Lục, La tiên sinh.”

La Trí Kiến thì giống như hơi có chút trì trệ, lúc này mới phản ứng lại, cung kính chào hỏi với tôi.

Đầu mày tôi hơi nhíu lại. Lập tức tôi liền cảm thấy có chút vấn đề.

Một người tướng mặt hơi có chút gian xảo, lại là người có tiền có mệnh số không tồi, làm sao có thể trì trệ như vậy được, đến cả nói chuyện với người khác, cũng chậm cả nửa nhịp?

Lúc này, Hứa Đức Sưởng cũng mở miệng nói: “La tiên sinh, tôi đưa nó đến tìm cậu, chính là muốn xem xem nó có phải gặp phải vấn đề gì rồi không.”

“Vốn dĩ Trí Kiến nó, làm gì phản ứng cũng rất nhanh, nhưng chẳng biết tại sao, thời gian này bắt đầu trở nên không bình thường, trong nhà tuy rằng tiền tài không ít đi, nhưng không ít hàng con cháu, và cả anh em đều gặp vấn đề, rất nhiều người đều ăn cơm nhà nước, làm ở cơ quan hành chính sự nghiệp, đứa nào cũng bị đá xuống.”

“Bao gồm cả Trí Kiến nó cũng có một chức danh không lớn không nhỏ, nhưng vô duyên vô cớ cũng bị hủy bỏ, quan trọng là, nó cũng chẳng đắc tội ai.”

Trong quá trình Hứa Đức Sưởng nói, phản ứng của La Trí Kiến vẫn rất trì trệ.

Đợi hắn nói xong mãi một hồi, La Trí Kiến mới như phản ứng lại vậy, gật gật đầu với tôi, nói hai chữ: “Đúng... Đúng...”

Có điều cũng chỉ được vậy, rồi gã lại ngẩn ngơ cúi đầu không nói nữa. Thậm chí tôi còn cảm thấy gã càng chậm chạp hơn.

Hứa Đức Sưởng lại thở dài một tiếng nói: “La tiên sinh cậu xem, cũng chẳng mấy hôm, mà người nó đã thành thế này.”

“Nó đi viện kiểm tra rồi, không có bệnh gì cả, tôi thấy chuyện này chắc chắn không đơn giản như thế, không chừng là đắc tội với người nào đó, hoặc là tướng mặt với phong thủy trong nhà xảy ra vấn đề gì, liền vội đưa đến đây gặp cậu.”

Tôi xâu chuỗi những lời kia của Hứa Đức Sưởng, sau đó trầm giọng nói: “Đẩy anh ta qua đây, tôi mò cốt một lượt xem.”

Rất nhanh, Hứa Đức Sưởng đã đẩy La Trí Kiến đến bên cạnh giường.

Lần này tôi và Hứa Đức Sưởng đều không hỏi đến ý kiến của gã, bởi vì gã phản ứng đúng là quá chậm.

Xương mặt tôi không sờ, bởi vì tướng mặt không có vấn đề gì.

Hai tay tôi bắt đầu sờ đến, là xương Cự Ngao ở sau mang tai, cũng là vị trí hai bên sườn gáy.

Vốn dĩ chuẩn bị từ đây sờ lên trên, kết quả vừa chạm vào, tôi đã phát hiện ra vấn đề! Trong lòng vô cùng kinh ngạc.

La Trí Kiến đột nhiên cũng kêu hự một tiếng, lần này phản ứng của gã nhanh hơn nhiều rồi, kêu một tiếng đau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận