Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 541: DỠ BỎ MỘ, HUỶ BỎ THANG

Trên trán tôi đã có mồ hôi túa ra.

Lúc này mới biết, chuẩn bị lúc trước của Trần mù sáng suốt đến mức nào!

Nếu như tôi đem theo sách trên người, thì sợ rằng bây giờ đã phải rơi vào tay người khác rồi.

Mắt Trương Nhĩ dần dần mở to, giọng cũng gần như là gầm lên: “La Thập Lục, tao đang hỏi mày, thứ đồ mà mày đem đi đâu rồi?!” “Người đừng quá tham lam, Địa tướng Kham dư mày đã hưởng không hết lợi rồi, Táng ảnh chi pháp mày không nên cầm hết!”

Lúc nói câu này, thân người Trương Nhĩ đều đang hơi hơi run lên.

Cái bộ dạng cảm xúc này của lão, làm gì còn tý chút lý trí nào để nói?

Vì để Kế Nương vũ hóa, Âm tiên sinh gần như điên rồ.

Vì Táng ảnh quan sơn, Trương Cửu Quái mất mạng tại đây.

Cũng vì Táng ảnh quan sơn, Trương Nhĩ chẳng phải cũng thành như vậy sao?!

Tôi còn chưa kịp mở miệng nói, bởi vì tên tùy tùng vừa buông tôi ra kia, đã đến trước mặt Trương Nhĩ.

Hai tay hắn bóp thật mạnh về phía cổ TrươngNhĩ.

Sự ác liệt của động tác, sợ rằng có thể trực tiếp bóp gãy cổ Trương Nhĩ luôn!

Phản ứng của Trương Nhĩ cũng nhanh một cách ly kỳ, một tay lão liền mò ra một chiếc la bàn.

Hóa ra chính là chiếc Phong thủy bàn trước đây lão từng cho tôi dùng, vỗ chắc gọn lên trên đỉnh đầu tên tùy tùng này luôn.

Có điều Phong thủy bàn lại không gây ra được hiệu quả gì.

Chủng loại la bàn rất nhiều, là vật thông Âm Dương, trấn sát trừ tà có hiệu quả kỳ diệu.

Nhưng số chín tùy tùng ở đây lại rất đặc thù.

Bọn chúng không hề hóa sát, chắc là dạng tồn tại tương tự như xác sống.

Chỉ dựa vào chấp niệm để giữ lại một hơi thở, nên la bàn không trấn được.

Trước đây có thể trấn được góa phụ Liêu và những xác sát khác, là bởi tuy rằng cũng là xác sống, nhưng bọn chúng đều đã hóa sát, sát khí oán khí cực nặng, nên mới có thể trấn áp.

Chứ nếu không trên người tôi cũng có tận mấy chiếc la bàn nhái, không có chuyện không lấy ra dùng.

Cú vỗ này của Trương Nhĩ không có tác dụng, tên tùy tùng trực tiếp ấn lấy bả vai của Trương Nhĩ.

Lão ngã thẳng luôn ra phía sau, giống như chân què không đứng vững vậy, liên tiếp lùi ra sau tận mấy bước.

Tuổi tác của Trương Nhĩ cũng không nhỏ nữa, cộng thêm việc lão chỉ là một phong thủy sư bình thường, sợ rằng chẳng có thân thủ gì có thể đối phó được với đám tùy tùng ở đây.

Tên tùy tùng kia thì càng là đạp một cú về phía ngực của TrươngNhĩ!

Mắt nhìn Trương Nhĩ sắp bị thương.

Nhưng lão lại đột nhiên móc ra một thanh đoản kiếm, đây là một thành kiếm đồng, bị vải trắng bao bọc.

Thuận theo động tác này, Trương Nhĩ vung kiếm đâm về phía trước, hoàn toàn cắm ngập vào trong gan bàn chân của tên tùy tùng kia!

Tên tùy tùng đó không có bất cứ phản ứng gì, vẫn tiếp tục đạp xuống một phát.

Trương Nhĩ rút kiếm, dùng hai cánh tay đỡ đòn, một phát liền bị đạp bay ra ngoài nhiều mét.

Lão run lẩy bẩy từ dưới đất bò dậy.

Tên tùy tùng kia thì trong nháy mắt đã nhanh chân đuổi theo về phía Trương Nhĩ, đúng kiểu thừa lúc người ta bệnh để lấy mạng người ta!

Có điều tên tùy tùng đó chỉ lao lên trước được một nửa, thì đột nhiên cả người đều trở nên cứng đờ lại.

Mắt thường có thể nhìn thấy, vị trí cổ của hắn, mọc ra một cây nấm nhỏ mảnh màu trắng, cái thứ này nhanh chóng lớn lên thành to bằng đầu ngón tay.

Hơn nữa không chỉ một cây, ngay tiếp đó lại mọc ra thêm một cây khác.

Trong chớp mắt, phần sau cổ của hắn giống như thành da gà vậy, toàn bộ đều mọc thứ cục mụn màu trắng dày đặc, chi chít!

Những thứ cục mụn màu trắng này, toàn bộ đều là nấm đầu xác!

Trương Nhĩ chằm chằm nhìn tên tùy tùng kia, ôm lấy ngực nhổ một bãi nước bọt có lẫn máu.

Lão nắm chặt cái thanh kiếm đồng kia, thần sắc càng lạnh nhạt đi về phía trước.

Tên tùy tùng đó vẫn chẳng có phản ứng gì, đờ đẫn đứng yên tại chỗ.

Giây tiếp theo Trương Nhĩ đến gần trước mặt, lão cũng tháo lớp vải trắng trên thanh kiếm đồng thau ra, vung tay chém ngang một phát, một cái đầu to đùng mà không hề có chút trở ngại nào bị hất bay lên, rồi lộc cộc rơi một phát xuống đất.

Cái đầu này trong lúc lăn, tôi có thể nhìn thấy trên mặt nó cũng có nấm đầu xác mọc ra, không chỉ thế, chỗ vết cắt còn mọc ra nhiều hơn!

Tôi buồn nôn đến mức toàn thân lạnh ngắt, đồng thời cũng hồi tưởng lại cảnh tượng trong giấc mơ.

Sau khi tôi trúng phải độc nấm đầu xác xong, chẳng phải cũng là máu thịt thối rữa, giống như bùn nhão chạm phát là nát ra sao?

Mơ thì mơ, chứ trên thực tế sau khi nhìn thấy nấm đầu xác xong, tôi liền biết nó chỉ càng khủng khiếp hơn thôi!

Trương Nhĩ vẫn đang chằm chằm nhìn tôi.

Lão rõ ràng không có ý định rời đi.

Trong Đại điện, Mã Bảo Nghĩa đã đang chiến đấu với Âm tiên sinh, Âm tiên sinh cũng chẳng còn rảnh rỗi để quản bên ngoài nữa.

Sơ bà tay giữ phù khế ước, chặn đám xác chết Kế Nương cưới chồng kia, bọn chúng cũng hình thành thế giằng co.

Tổng cộng chín tên tùy tùng, chúng tôi đã giải quyết hai tên, bà cụ Hà chặt đầu một tên, cộng thêm cái tên vừa bị Trương Nhĩ xử lý, giờ chỉ còn lại năm tên.

Trong đó còn bao gồm cái tên tùy tùng bị tôi đánh nát xương Cự ngao, hành động trở nên vô cùng chậm chạp kia nữa.

Trong lòng tôi rất rõ, biến số thứ ba tới rồi!

Đây sợ rằng chính là cơ hội của tôi, cũng là một cơ hội duy nhất!

“Chú Trương, cháu biết chú muốn lấy Táng ảnh quan sơn.”

Tôi khàn giọng mở miệng, đồng thời chỉ vào đầu mình, nói: “Nó ở trong đây!”

Trương Nhĩ vụt sải bước lên trước, con dao găm trong tay lại đâm về phía một tên tùy tùng ở trước mặt tôi!

Bọn chúng dường như cũng biết chỗ lợi hại của nó, tên tùy tùng bị Trương Nhĩ tấn công nhanh chóng tránh né.

Ấn lấy tôi liền chỉ còn lại ba tên tùy tùng.

Tôi đã sớm có sự chuẩn bị, tinh thần thể lực đã hồi phục đến trạng thái tốt nhất. Trong nháy mắt giơ tay lên, hai tay túm lấy cánh tay của hai tên tùy tùng, cả người nhảy lên một phát, đạp thật mạnh trúng tên tùy tùng bị tôi đánh vỡ xương Cự ngao kia!

Hắn gần như không có phản ứng, bị tôi một phát đạp bay ra ngoài!

Động tác của Trương Nhĩ cũng vô cùng liền mạch, lại vung kiếm đồng lên.

Mấy tên tùy tùng còn lại kia căn bản không dám lại gần!

Trương Nhĩ bước nhanh tới trước mặt tôi, trực tiếp giơ tay túm luôn lấy cổ áo tôi.

Tôi làm sao có thể để lão đạt mục đích được?

Bật người lùi ra sau mấy bước, Trương Nhĩ túm hụt, lão nheo mắt chằm chằm nhìn tôi, rồi lại nói: “Xuống núi.”

Lão được cái cũng chẳng có lời lẽ gì uy hiếp tôi, đồng thời tôi cũng rất rõ, đó là bởi vì hiện giờ thân thủ của tôi, khiến lão không đối phó nổi tôi.

Sau khi xuống núi, lão chắc chắn sẽ có biện pháp đòi tôi lấy Táng ảnh quan sơn.

Loáng thoáng, mấy tên tùy tùng kia lại bắt đầu bao vây về phía chúng tôi.

Chỉ có điều vướng phải thanh kiếm đồng trong tay Trương Nhĩ nên không dám lên trước.

Bây giờ đích thực là có cơ hội, tôi có thể xuống núi được rồi.

Nhưng bây giờ tôi lại không thể đi, tôi không thể nào không quản bà cụ Hà, lúc này tầm nhìn bị đám huyết sát kia chắn mất, đã không còn nhìn thấy bóng dáng của bà cụ nữa.

“Cháu bây giờ không đi được, cháu đi rồi, bọn chúng vẫn sẽ tìm tới cháu, hơn nữa cháu còn phải cứu người.” Tôi khàn giọng mở miệng, đồng thời chỉ về phía của bà cụ Hà ban nãy.

Trương Nhĩ liên tục ở trong tối nhìn trộm, đợi làm ngư ông đắc lợi, lão chắc chắn hiểu ý của tôi.

“Mày chẳng làm được gì hết! Đợi ở đây cũng chỉ có thể mất mạng, nữ đồ đệ của Mã Bảo Nghĩa đã chết rồi, lần trước bọn nó cũng có chuẩn bị đầy đủ, nhưng vẫn mất một cái đầu, lão Âm tiên sinh đó tuyệt đối không đơn giản, Mã Bảo Nghĩa không thắng nổi.” Trương Nhĩ chằm chằm nhìn tôi, nói từng câu từng chữ.

Tôi ngoảnh đầu nhìn chằm chằm cái thang treo, nhìn Kế Nương ở trên thang treo, rồi lại quét qua Kế Nương Trạch, trong lòng cũng dâng lên một ý nghĩ cực đoan.

Trầm giọng nói: “Trương Nhĩ, cháu vẫn kính trọng gọi chú một tiếng chú Trương, chú chưa từng hại cháu, chỉ có điều chúng ta ai có nhu cầu người đó.”

“Chú đi cứu bà cụ Hà, đưa bà cụ xuống núi!”

“Cháu, phải đi tìm Kế Nương!”

Mặt Trương Nhĩ biến sắc, lão kinh ngạc nhìn tôi: “Mày điên à! Mày đi tìm mụ ta? Toàn thân mụ ta đều là nấm độc, huống hồ mày có thể làm gì được? Mày định làm cái gì?”

Tôi nheo mắt lại, tầm nhìn hoàn toàn hướng lên trên thang treo, cũng nói từng câu từng chữ một: “Đàn ông của thôn Kế Nương đều thành nô bộc của mụ, trăm năm chưa từng thay đổi, chú cũng bảo Mã Bảo Nghĩa sẽ thua, thế thì bọn chúng sẽ không tha cho cháu, cho dù bây giờ có đi được, thì cũng là hậu họa khôn lường.”

“Nếu như cháu dỡ bỏ căn Kế Nương Phần này, dỡ bỏ cái thang Đăng thiên của mụ, hủy phong thủy ở đây, thì mụ còn có bản lĩnh gì để vũ hóa?”

“Xác chết đều mất cả rồi thì Âm tiên sinh còn có thể làm gì nữa?!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận