Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 1146: MƯỢN DAO

Giây phút quay người đó, tôi không hề tiếp tục nhìn Lại Văn.

Giọng điệu và thái độ, cùng với sự dẫn dắt đối với Lại Văn từ những lời nói vừa nãy đó của tôi, đã đủ rồi!

Ả tưởng nhầm rằng tôi là Dương Hưng của Đạo trường Hạ nguyên Lục thập Tiên mệnh, điều này đối với tôi mà nói hoàn toàn không có tác hại.

Ba Thanh đang ngồi trước đống lửa ở một chiếc lều khác, nhìn thấy tôi từ trong lều của Lại Văn đi ra ngoài, lập tức liền đứng dậy.

Những tên mặc quần áo rằn ri còn lại cũng đều nhìn sang tôi.

Hai tên thủ hạ Bàng Giang dẫn đi giải quyết Chu Tiên Quý vừa nãy cũng đã về rồi, trong thần sắc bọn chúng vẫn cứ toát lên vẻ cảnh giác, ánh mắt lúc lại nhìn quét tôi một lượt từ đầu đến chân.

Sau lưng truyền lại tiếng bước chân khe khẽ, một luồng gió thơm từ bên sườn thổi tới, trong nháy mắt, Lại Văn liền đã đứng ở bên cạnh tôi.

“Làm sao thế, Ba Thanh?” Tôi trầm giọng mở miệng.

Ba Thanh lau lau bàn tay vào bên hông, dè dặt nhìn Lại Văn một cái, sau đó mới nói: “Số khỉ núi đang ở chỗ xa canh chừng chúng ta không ít, không nhìn thấy quỷ lông trắng.”

Tôi đang định nói, thì Lại Văn đột nhiên khẽ nói: “Không biết La tiên sinh dụ quỷ lông trắng ra bằng cách nào? Cái thứ đó, ranh mãnh lắm.”

“Đem mấy con khỉ núi đó treo lên bếp nướng, những người còn lại thì ở bên cạnh ngủ gật.” Tôi nói một cách nhanh gọn.

Khuôn mặt Lại Văn nhìn sang tôi đều hơi hơi biến sắc, ả đột nhiên lại cười lên, nói: “Tôi vốn tưởng rằng La tiên sinh định mài dao thịt khỉ núi, là tôi nghĩ quá đơn giản rồi.”

“Một dao thịt luôn, giết chết quá nhanh, con quỷ lông trắng đó nhất định sẽ không ra.” Tôi trực tiếp trả lời thẳng: “Con quỷ lông trắng này có tinh ranh đến đâu, có thông tính người đến đâu, thì nó cũng chỉ là một con súc sinh, khỉ núi thành bầy, nó không thể nào nhịn được.” Lúc nói câu này, mặt tôi không chút biểu cảm.

Thủ đoạn này hoặc giả là độc ác, nhưng nếu hành hạ chúng không đủ, không đạt được mục đích của tôi, thì tiếp sau đều không cách gì yên ổn.

Không những không cách gì mượn dao, mà càng sẽ khiến quỷ lông trắng trở thành ẩn họa cực lớn.

Ngoài ra, tôi không đảm bảo được phương pháp này của tôi nhất định có tác dụng, tuy nhiên việc này cũng nhất định sẽ triệt để chọc giận quỷ lông trắng, nó kể cả đêm nay có nhịn được mà không ra ngoài, thì đợi sau đó chắc chắn cũng sẽ động thủ.

Tôi đã lấy được lòng tin của bọn người Lại Văn, chỉ cần đi theo cùng bọn chúng là được.

Ba Thanh gật gật đầu, trên khuôn mặt thô kệch của gã cũng vụt qua một tia hung hãn.

Điều này cũng khiến cho Lại Văn có chút liếc mắt.

Rất nhanh, Ba Thanh liền lôi lũ khỉ núi đang treo trên lưng ngựa xuống.

Trải qua một ngày bị trói, đám khỉ núi này đã có chút thoi thóp.

Lại Văn ở cạnh ra hiệu, bảo mấy tên còn lại cũng cùng giúp đỡ.

Rất nhanh, ở chỗ phía trước một chút của khoảng đất trống, lại dựng lên một đống lửa trại.

Bọn họ dùng mấy cây gậy gỗ lớn dựng tận mấy cái giá ba chân, vừa vặn treo ba con khỉ núi lên.

Sau khi châm lửa xong, ngọn lửa từ từ cháy lên, khỉ núi trên giá lửa ban đầu là vì nóng mà vặn vẹo cơ thể, rất nhanh liền bắt đầu thành giãy giụa điên cuồng.

Tuy mồm của chúng cũng bị siết dây thừng, nhưng vẫn cứ phát ra tiếng chi chi thảm thiết!

Thần sắc Ba Thanh rất thận trọng, còn mấy tên Bàng Giang kia, thì nhìn một cách đầy hứng thú.

Lại Văn liên tục nhìn quét xung quanh, ánh mắt tôi cũng cảnh giác quan sát tứ phía.

Lúc này, rừng cây bị màn đêm bao trùm, chỗ ánh mắt nhìn tới được đều đen xì một mảng, nhìn không rõ ràng.

Nhưng tôi lại có thể cảm nhận được xung quanh có sát khí lạnh lẽo đang nổi lên.

“Ba Thanh, một mình anh canh đi, Lại tiên sinh, mấy người anh em thủ hạ của cô cũng đều vất vả rồi, chợp mắt nghỉ ngơi một chút, sẽ còn có việc phải xử lý nữa đấy.” Tôi lại lần nữa mở miệng, giọng điệu cho dù không hoàn toàn nói rõ ra, có điều rõ ràng, mấy tên thủ hạ đó của Lại Văn đều nghe hiểu.

Đầu tiên là năm tên đưa mắt nhìn nhau, một trong số đó ngáp một cái, vươn vươn vai, bọn chúng bèn đi về phía lều bạt ở phía sau.

Lại Văn khẽ nói: “La tiên sinh, cậu vào lều của tôi nghỉ ngơi nhỉ?”

Tôi ngay lập tức liền lắc lắc đầu, nói: “Tôi cứ ở cạnh đây chợp mắt là được, không tiện bảo tất cả mọi người đều vào trong lều.”

Lại Văn đang định tiếp tục nói.

Có điều lúc này, cái tên Bàng Giang kia đột nhiên nhấc tay, không biết gã mò từ đâu ra một con dao găm, xoẹt một phát, trực tiếp bèn đâm xuyên cổ một con khỉ núi ở bên cạnh!

Trong tiếng chít chít thảm thiết, máu tươi lập tức liền tung tóe ra.

Đầu mày tôi lập tức nhíu lại một phát.

Bàng Giang thì lại tiện tay nhấc cái con khỉ núi đó lên, cắt bỏ dây thừng đang trói nó.

“La tiên sinh, chỗ này tôi canh chừng là được, mấy hôm nay ngày ngày ăn lương khô, mồm đều nhạt thếch cả ra, tôi nướng ít thịt ăn, cậu đưa Ba Thanh đi nghỉ đi, Lại tiên sinh, cô cũng có thể ngủ một lúc, có anh em bọn tôi ở đây, đợi lúc nữa các cô đều không cần dậy, tôi lột da con quỷ lông trắng đó cho cô làm thảm.”

Lúc Bàng Giang nói câu này, ánh mắt rõ ràng nhìn quét qua tôi, trong mắt ánh lên một tia lạnh lẽo.

Tôi một phát liền nhìn ra được, gã thế này là không muốn cho tôi có cơ hội ở một mình với Lại Văn, đương nhiên tôi căn bản cũng chưa từng nghĩ đến chuyện này.

Chỉ là Bàng Giang động thủ giết một con khỉ núi, khiến tôi hơi có chút khó chịu.

Bàng Giang đã bắt đầu ngồi cạnh đống lửa lột da, mùi máu tanh nhàn nhạt trôi nổi tứ tán trong không khí.

Lại Văn được cái cũng không kiên trì, ả khẽ nói: “Vậy Bàng Giang, bèn vất vả các anh rồi.”

Nói xong, Lại Văn lại cười cười với tôi, lúc này mới về trong lều.

Tôi không thể không khâm phục bản lĩnh giao tiếp của Lại Văn, ả nhất định nhìn ra được ý tứ của Bàng Giang, cho dù đây là thủ hạ của ả, ả cũng vẫn đồng thời lợi dụng sắc đẹp của bản thân, khiến Bàng Giang càng một lòng một dạ hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận