Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 676: XÁC NỮ HÓA THANH THI TRONG QUAN TÀI

Điều khiến tôi cảnh giác không phải chỉ là lời nhắc nhở của Trần mù, mà càng là bởi cái bóng vụt qua ở trên tường!

Tiểu Hắc sau khi chồm lên tường xong, móng cào một phát thật mạnh, chẳng túm được gì cả, bèn nhảy lại xuống đất.

Cái đầu ngao to đùng cảnh giác nhìn bốn xung quanh.

Trên trán tôi loáng thoáng đã có chút mồ hôi rỉ ra.

Lưu Văn Tam nhổ một bãi nước bọt, nói: “Đến đúng là nhanh thật.”

“Vong khách?” Thận trọng hỏi Trần mù một câu.

Trần mù trầm giọng trả lời: “Chắc thế, thứ phá xác đó chắc là ở quanh đây, tìm ra nó. Còn nữa Thập Lục, chỗ này rất khả năng là căn phòng cất giấu đồ của Viên Hóa Thiệu, y không có ở đây, có điều chúng ta chắc có thể tìm thấy một số thứ muốn tìm.”

Tôi gật gật đầu nói: “Trong đây bày rất nhiều đồ vật, hoặc giả có thể tìm thấy thứ hữu dụng. Có điều thứ vong khách phá xác đó, sợ rằng không dễ đối phó.”

Sở dĩ có thể trực tiếp khẳng định là phá xác, chính là bởi một nguyên nhân rất đơn giản, phá xác mới sẽ thành vong khách, nếu không phá xác, thì chỉ là trúng vong thông thường của xác chết hóa sát, trúng vong của phá xác không thể so sánh với trúng vong thông thường được, thứ trước mạnh, thứ sau yếu hơn.

Thứ trước vô hình vô thể, sẽ chỉ để lại một cái xác chết, đây cũng là nhược điểm.

Thứ sau có hình có thể, xác sống hóa sát lợi hại giữ lại một hơi thở thì thậm chí còn chẳng khác gì người sống, nhưng bản lĩnh khiến người ta trúng vong của chúng thì không bằng thứ trước.

Nếu mà dạng xác thanh thi bản lĩnh cao cường như Dương Thanh Sơn, lại còn có khả năng khiến người ta trúng vong giống hệt như Lý Âm Dương sau khi phá xác, thì đấy mới thực sự là đáng sợ, không cách gì phá giải.

Tư duy trong nháy mắt đã xác định, tôi không lập tức đi tìm đồ trên giá để đồ, bởi vì ngao sói đã bước đi về phía chỗ trống ở mạn bên phải, nó hình như đã phát hiện ra gì đó.

Chúng tôi không dám chậm trễ chút nào, dù sao phá xác ở trong đây đều từng khiến Trương Nhĩ lật thuyền trong mương.

Tuy rằng Trương Nhĩ liên tiếp bị trúng vong hai lần, nhưng lần thứ nhất là ở trong căn Âm trạch này, một lần thì là Lý Âm Dương, cả hai đều không thể xem thường!

Trương Nhĩ không phải là một nhân vật đơn giản mà đều bị trúng vong ở trong đây, nếu chúng tôi hơi buông lỏng một chút, là khả năng sẽ phải có chuyện trong căn Âm trạch này ngay.

Huống hồ lần này tới Âm trạch, ở đây rõ ràng là quái dị hơn rất nhiều so với lần trước.

Rất nhanh, Tiểu Hắc đã từ mạn bên đi tới chỗ góc ở bên rìa, chỗ này bèn không có các dạng đồ như giá kệ nữa, mà ngược lại là đặt một cỗ quan tài, một cỗ quan tài được đậy kín mít.

“Hử? Quan tài để một cách quang minh chính đại vậy? Đồ ở trong quan tài à?” Lưu Văn Tam nhíu mày, lão dùng sống đao của trảm quỷ đao gõ gõ lên nắp quan tài.

Đầu mày Trần mù hơi nhíu lại, con mắt màu xám trắng lướt qua bên trên quan tài.

“Không được coi là quang minh chính đại, đây là hang ổ của y, còn là Âm trạch ở dưới đất của Âm Dương trạch, bên ngoài có châm nến người, trong đây còn có vong khách, người có thể vào đây đều không dễ dàng, đặt ở đây, đã được coi là rất kín đáo rồi.”

Tôi vô cùng đồng ý gật gật đầu, nói: “Không sai, lão già trộm thọ đó chắc là kẻ gác cổng...” Nói xong câu này, tôi đột nhiên cảm giác bản thân hình như đã bỏ qua mất thứ gì vậy, có điều lại chẳng làm sao nghĩ thông suốt được.

Cũng đúng vào lúc này, Tiểu Hắc đột nhiên vọt lên trên nắp quan tài, cái đầu ngao to đùng ngửa lên, nhìn chòng chọc phía bên trên.

Chúng tôi đồng thời cùng ngẩng đầu lên, mới phát hiện ở vị trí trần nhà bên trên, hóa ra có một dấu vết màu đỏ thẫm, rõ ràng cũng là một cái bóng...

Cái bóng này giống như đang liên tục chằm chằm nhìn chúng tôi vậy, kỳ dị không tả được.

Tiểu Hắc vụt sủa ầm lên mấy tiếng, cái bóng cũng chẳng có tý phản ứng nào.

Tôi có vẻ nghĩ ngợi, có phải bởi vì Tiểu Hắc ở đây, nó nhìn thấy nhiều hơn, phản ứng nhanh hơn, cộng thêm ngao sói bẩm sinh khắc vong khách, vậy nên cái vong khách này mãi vẫn không thể nhập lên người chúng tôi?

Động tác và phản ứng của Lưu Văn Tam rất nhanh, lão lại vụt lắc cái chuông nhỏ trong tay một phát, tiếp đấy trảm quỷ đao trong tay còn lại ném mạnh một phát lên trên.

Nguyên cả thanh đao trong nháy mắt đã ngập vào trong trần nhà ở bên trên...

Tôi cũng chẳng biết là ảo giác hay là gì, cái bóng màu đỏ thẫm đó, hình như đang dần dần tiêu tan?

Giây tiếp theo, Trần mù đột ngột rút gậy khóc tang trong tay ra, vụt đập một phát lên mặt đất bên cạnh tôi!

Rầm một tiếng nặng nề vang lên, tôi vụt cúi đầu xuống, nhưng chỉ nhìn thấy mặt đất bên cạnh có thêm một vết nứt.

Tiểu Hắc trong nháy mắt đã nhảy xuống khỏi quan tài, nó vù một phát đuổi theo về một hướng khác, hơn nữa còn sủa ầm không dứt.

“Địt... Chả tác dụng gì, cái thứ này vô hình vô ảnh, chúng ta ở lâu trong này rồi thì sớm muộn gì cũng sẽ có chuyện.”

“Hoặc là nhanh chóng tìm ra phá xác, hoặc là lấy được thứ chúng ta cần rồi rời khỏi đây, không có thời gian từ từ tìm nữa.” Lưu Văn Tam vừa nói, đồng thời thân người vừa bật mạnh lên một phát, rút thanh trảm quỷ đao từ trên trần nhà ra, khiến không ít bụi đất rơi xuống.

“Cái thằng đạo sĩ đầu bò đấy đâu rồi?” Lưu Văn Tam lại hỏi một câu: “Cho nó xử, chắc là sẽ ổn thỏa hơn chút.”

“Liễu đạo trưởng đứng ở Sinh cơ vị, phàm chúng ta gặp chuyện, anh ta còn là chiêu sau, nguy cơ trong đây chưa xác định, bây giờ không gọi anh ta được.” Tôi trả lời Lưu Văn Tam một câu, Lưu Văn Tam bèn không nói thêm nữa.

Tôi chằm chằm nhìn cỗ quan tài, hít sâu một hơi nói: “Chú Trần, vậy thì mở quan, cháu sợ Tiểu Hắc chẳng đuổi theo được bao lâu, âm thanh bên ngoài vừa nãy chắc vẫn không phải là vong khách đâu.”

Trần mù chẳng biết mò từ đâu ra một cây xà beng, trực tiếp cắm vào trong khe hở của quan tài.

Lão dùng sức bẩy một phát, lập tức, nắp quan tài liền hơi nâng lên một chút.

“Trên trảm quỷ đao có phù, Lưu Văn Tam, lên giúp.” Trần mù hạ giọng gọi.

Ngay lập tức Lưu Văn Tam liền giúp một tay mở quan tài.

Tôi không lên trước giúp mở nắp quan tài, có điều trong tay tôi lại lấy la bàn nhái ra.

Hơn nữa tay phải cũng liên tục đặt trên ngực, một khi có gì bất thường, tôi sẽ lập tức sử dụng Sát thuật ngay!

Nhìn chòng chọc vào cỗ quan tài, qua mấy phút sau, két một tiếng khẽ vang lên, nắp quan tài được mở ra.

Bất thình lình, trong phòng đột nhiên có tiếng người bật cười.

Tiếng cười này hình như là của một người đàn bà.

Lập tức da đầu tôi trở nên tê rần.

“Mở lên!” Lưu Văn Tam hự lên một tiếng, cả cái nắp quan tài lập tức bị lão hất mở ra! Keng một tiếng, rơi xuống mặt đất bên cạnh.

Nắp quan tài trực tiếp bị lật ra rồi!

Một thứ mùi thơm đặc thù từ trong quan tài bay ra ngoài, thứ mùi này vô cùng dễ ngửi, nhưng khiến người ta có chút đầu óc quay cuồng.

Trong quan tài rất sạch sẽ, không chút bụi bặm.

Bên trong nằm một người đàn bà.

Một người đàn bà tuyệt đẹp!

Tóc mái hơi hơi xoăn trên trán, có chút vàng hoe, mái tóc dài thì bị đè dưới người.

Bà ta mặc một chiếc váy dài dệt bằng sợi vàng, cho dù là đang nằm, nhưng vẫn lộ ra dáng người yêu kiều.

Vẻ đẹp của bà ta không chỉ là ở da thịt bề ngoài, mà là đẹp cả tướng cốt và tướng bì.

“Người đàn bà trong bức tranh bên ngoài? Phá xác chính là bà ta? Có điều mặt bà ta, có chút ánh xanh, trên đầu sao còn bị trọc một mảng...”

Giọng điệu của Lưu Văn Tam chẳng mấy dễ nghe.

“Ánh xanh?” Giọng của Trần mù lập tức có chút lạc đi.

Trên trán tôi túa ra càng nhiều mồ hôi hơn, Lưu Văn Tam có thể nhìn thấy, tôi đương nhiên nhìn càng rõ nét hơn.

Bà ta đích thực là phần đầu bên phải thiếu mất không ít tóc, suýt nữa thì trọc luôn rồi.

Càng quan trọng hơn là, tôi biết đây tuyệt đối không phải là một cái xác phá xác...

Ngực của bà ta đang phập phồng... Đây là một xác sống chưa tắt thở, đã hóa thanh thi sát!

“Chú Trần, chú Văn Tam... Nhanh, đậy nắp quan tài lại!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận