Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 923: KẺ SỢ CHẾT QUYẾT KHÔNG LỘ ĐIỂM YẾU TRƯỚC ĐỊCH

Đôi môi tôi mím thật chặt, cuối cùng cũng đã hiểu ra, Trương Nhĩ lần đó, tại sao lại dễ dàng bèn bị Lý Âm Dương nhập vong đến vậy.

Nếu không, dựa vào tà thuật trong tay lão, dựa vào mưu mô lão luyện của lão, sẽ không dễ dàng trúng chiêu như vậy.

Tôi trước đây đã từng suy đoán ra, lão chắc chắn là cố ý đi tìm Lý Âm Dương.

Chỉ là tôi không ngờ rằng, Lý Âm Dương hóa ra cũng có hứa hẹn với lão...

Từ sau khi sự việc tôi không thể sử dụng Dương Công Bàn một cách bình thường phát sinh, tôi đã bớt đi rất nhiều kiêng dè đối với Định la bàn trong tay Trương Nhĩ.

Định la bàn là vật mà Trương Nhĩ cướp về, lão không phải là truyền nhân của Địa tướng Kham dư, như thế này, việc sử dụng của lão đối với Định la bàn và Nghiên Thiên Can cũng sẽ vô cùng khó khăn, vốn lẽ ra không thể đạt được đến hiệu quả lớn nhất...

Nhưng bây giờ, phiền phức lại lớn rồi...

Phía sau lưng tôi, Liễu Dục Chú và Thẩm Kế, cùng với Lưu Văn Tam đều áp rất sát.

Tầm nhìn của bọn họ đều hướng lên trên bức thư trong tay tôi.

Trong gian chính rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập, tiếng hít thở của bản thân tôi.

“Chú Trương...” Tôi hạ giọng lẩm bẩm.

“Chú Trương...” Lúc lại lần nữa nói ra hai chữ này, giọng điệu của tôi đã kèm vẻ châm biếm.

“Thông điệp cuối cùng này, giống như vừa ban ơn vừa đe dọa.” Tôi nhắm nhắm mắt, hơi thở hơi hơi bình ổn hơn chút ít.

“Không tin lão được.” Liễu Dục Chú trầm giọng nói.

Tôi thì thầm nói: “Địa tướng Kham dư chỉ có thể có một truyền nhân, nếu như tôi để đồ lại, lão cũng nhất định phải giết tôi thôi, điểm yếu, tôi đích thực có điểm yếu, có điều điểm yếu của tôi, bây giờ đang bị giam trong phố cổ, lão có thể có cách gì được?” Nói đến sau cùng, giọng tôi toát ra vẻ hung dữ, trong mắt cũng nhuốm màu dữ tợn!

Tôi ngoảnh đầu nhìn Trần mù và Lưu Văn Tam một cái,

Trần mù vẫn cứ nặng nề không chút sinh khí, thần sắc của Lưu Văn Tam thì còn dữ hơn cả tôi.

“Không phải là chú nói chứ, Thập Lục, chuyện mà lão sư tổ này của mày làm, chẳng ra làm sao cả.” Lưu Văn Tam lạnh băng mở miệng.

Tôi không tiếp lời, mà cứ liên tục nhìn bức thư này, đồng thời thuận theo gian chính bắt đầu tìm kiếm manh mối còn lại.

Cuối cùng tôi vẫn chẳng có thu hoạch gì, chán nản về lại trước mặt mọi người.

Thẩm Kế nghiêm trọng nhìn tôi, cô ta đột nhiên lạnh lùng mở miệng nói: “Nếu như lão ở trước mặt tôi, tôi chỉ cần một roi là có thể kết liễu lão.”

Tôi lắc lắc đầu, nói: “Đương đầu nhất bổng của chú Trần, trảm quỷ đao của chú Văn Tam, cho dù là Liễu đạo trưởng chỉ dùng kiếm gỗ đào, đều không phải là thứ Trương Nhĩ có thể chịu đựng được.”

“Lão rất già rồi, cho dù là trộm thọ kéo dài tuổi thọ, cũng đã rất già rồi, trộm thọ không phải là cải lão hoàn đồng, chỉ có thể kéo dài mạng sống. Lão không có điều kiện để khiến thân thủ mình trở nên giỏi lên, hơn nữa lão và Viên Hóa Thiệu không giống nhau.”

“Viên Hóa Thiệu rất tự phụ, có Gia tiên hộ thể, cho dù là đối kháng chính diện với chúng ta, sự tự phụ của y đều khiến y không thể lùi sau, Trương Nhĩ thì khác, lão sợ chết.”

“Một kẻ sợ chết, biết rõ bản thân có nhược điểm, thì làm sao lại có thể đem nhược điểm của mình bày ra trước mặt chúng ta được?”

Tôi nói xong, mới ngẩng đầu lên nhìn đối diện với Thẩm Kế.

“Vậy thì cứ để lão thế này mãi? Đứng sau lưng dùng ám tiễn bắn người?” Trong giọng nói lạnh như băng của Thẩm Kế, cũng toát ra vẻ giận dữ và nóng nảy.

Tôi im lặng một lát rồi trả lời: “Vậy nên từ trong vô tận, ông trời mới hạn chế Phong thủy tiên sinh, Âm dương tiên sinh, không được phép tùy tiện giết người hại mạng, nếu không sẽ có báo ứng trời phạt.”

Thẩm Kế: “....”

“Không bói ra được lão sẽ tới nơi nào sao?” Giọng nói của Liễu Dục Chú rất bình tĩnh, tâm trạng của gã lúc này cũng là điềm tĩnh nhất trong số chúng tôi hiện giờ.

“Dùng Dương toán bắt buộc phải có Sinh thần bát tự, không phải bảo bói là có thể bói được, tôi chỉ biết của con gái lão thôi... Bây giờ bói cho con gái lão, rõ ràng không có tác dụng.” Tôi lắc đầu trả lời.

“Dương Hưng thì sao?” Liễu Dục Chú tiếp tục nói: “Bọn chúng chẳng phải ở cùng nhau sao?! Trong tộc Khương có Sinh thần bát tự của Dương Hưng.”

Đồng tử mắt tôi co mạnh một phát, nhưng khi tôi hơi nghĩ nhiều thêm một chút về sự việc này xong, lại cảm thấy hơi lạnh thấu xương từ đáy lòng dâng lên, lồng ngực tức anh ách từng đợt, thót tim khó chịu...

Thứ cảm giác này chỉ dâng lên trong nháy mắt, tôi cưỡng chế nén nó xuống xong, lập tức liền loại bỏ ý định này.

Cảm giác thót tim mới hơi hơi dịu đi một chút...

“Không được... Tôi cảm giác sẽ có bẫy, Trương Nhĩ quá bán sẽ tính đến điểm này, ngộ nhỡ lão sắp xếp Dương Hưng có mai phục khác thì sao?” Giọng tôi khàn khàn, nói.

Liễu Dục Chú còn định nói tiếp.

Tôi do dự một chút, liền đem cảm ứng ban nãy nói ra, gã lập tức liền không nói thêm nữa.

Bầu không khí trong phòng bức bối ngột ngạt khác thường.

Cái cảm giác biết Trương Nhĩ đang ở xung quanh, nhưng không biết xuống tay từ đâu, không chỉ đang hành hạ tôi.

Cũng đúng vào lúc này, Lưu Văn Tam bất chợt mất tự nhiên nói một câu: “Lão cáo già này, cứ hay làm hỏng việc, lão đừng có làm hỏng việc lớn mới được... Thập Lục, mày bảo, lão liệu có đầu óc lên cơn, đi lôi ba khẩu nhà Lý Âm Dương ra ngoài đem thờ không? Lý Độn Không hồn phi phách tán rồi, có điều Lý Âm Dương hiện giờ hoàn toàn dựa vào sư tổ mẫu của mày áp chế...”

“Không, không đâu, giờ Ương Sát xuất nhật, Ương sát nam nữ cương, đến cả Viên Hóa Thiệu đều không dám chủ động đi động chạm vào Viên thị Âm dương trạch, căn nhà cũ bảo vứt là vứt, Trương Nhĩ không ngu xuẩn như thế. Lần trước, lão đã suýt chút nữa thì chết trong Âm dương trạch, lão sẽ không dám tiếp tục tới lần thứ hai...”

Ngừng lại một chút, tôi tiếp tục nói: “Lão khả năng có bản lĩnh dẫn dụ xác chết cầu ác của Lý Âm Dương, dù sao ông ta hiện giờ không có thần trí, chỉ có ác niệm, chứ nếu không Dương Thanh Sơn cũng đã chẳng bảo cháu dùng Sát thuật... nhưng Hà Trĩ sẽ không cho lão cơ hội này đâu.”

Nói dến đây, giọng nói của tôi đột ngột im bặt.

Đột nhiên nghĩ đến một khả năng, khiến hơi thở của tôi nghẹn lại, cả quả tim đều như bị treo lên.

“Hỏng rồi!... Sắp có chuyện lớn rồi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận