Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 700: SÁT THUẬT LIỀU MẠNG

Ngao sói tuy rằng vừa nãy lộ vẻ sợ hãi!

Nhưng khi tôi gầm lên thành tiếng, hơn nữa lại lần nữa lao lên trước, nó bèn phát ra một tiếng tru dài, tứ chi giống như tên bắn khỏi cung, tấn công về phía Viên Hóa Thiệu!

Tốc độ của nó càng nhanh hơn, ác liệt hơn so với tôi.

Trong mắt Viên Hóa Thiệu lộ ra vẻ khinh miệt.

“Thứ ngao sói được nuôi ra từ giết đồng loại, ăn xác quỷ, thứ hung dữ cưỡng chế đào tạo mà thành, bèn có hung dữ đến đâu, cũng không bằng Gia tiên.”

Y giơ tay huơ một phát, trong ống tay áo lại bắn ra một bóng thân rắn đen xì ánh màu sáng trắng, đầu nó nghểnh lên, nanh rắn sắc nhọn phản xạ ánh sáng âm u lạnh lẽo, bắn bay về phía người ngao sói.

Lòng tôi lạnh ngắt đến tận xương, nhưng không cách gì rút tay đi giúp ngao sói được, tôi đã hạ quyết tâm rồi!

Sát thuật là thuật pháp cực hung ác dùng đối phó với xác quỷ, giết địch một ngàn tự tổn tám trăm, cũng là một chiêu lợi hại nhất hiện giờ của tôi.

Viên Hóa Thiệu là người không sai, nhưng tôi cảm giác, sự ác độc của y không xứng làm người, Sát thuật tổn thương hồn, đối với y mà nói nhất định cũng sẽ có tác dụng!

Chỉ có điều, cái giá mà tôi phải chịu chắc sẽ càng lớn!

Nhưng bất luận cái giá này là gì, hôm nay Viên Hóa Thiệu đều không thoát được!

Cái chết của ông nội, mối thù của bố mẹ, ân ân oán oán của những đời trước, sự hung ác tàn độc của Viên Hóa Thiệu bây giờ, đều phải kết thúc tại thôn Tiểu Liễu!

Động tác của tôi nhanh chóng khác thường, đã quên đi đau đớn trên người rồi.

Trong giây phút này, tôi càng lý giải sâu sắc được sức mạnh ý chí mà Trần mù nói.

Chỉ dựa vào tôi nghĩ, thì không đủ được, sự việc xảy ra trên người mình mới có thể cảm nhận rõ ràng rành mạch được.

Một tay rút chiếc lông đuôi gà trong chai ra, máu gà trên đó đỏ tươi vô cùng, một luồng khí bạo ngược điên cuồng bốc lên trong cơ thể tôi, tôi lúc này hai mắt sung huyết, cơ trên mặt không khống chế được mà vặn vẹo run rẩy, quanh người đều tỏa đầy sát khí hung hãn!

Trong nháy mắt, tôi đã lao đến trước người Viên Hóa Thiệu!

Nơi khóe mắt tôi nhìn thấy, ngao sói lao đến giữa không trung, lúc sắp bị con Liễu tiên kia cắn trúng, thì ngỗng trắng đột nhiên đập cánh phành phạch một phát, lại cũng nhảy vọt lên, một phát cắp trúng bảy thốn của con Liễu tiên đó!

Ngao sói vù một tiếng, lao thẳng xuống dưới, tốc độ của nó càng nhanh hơn tôi.

Viên Hóa Thiệu vốn cũng đang nhấc tay lên, động tác ra vẻ định đẩy tôi ra, thì ngao sói đã ầm một phát chồm trúng bả vai y, hai móng cào thật mạnh về phía ngực y, đồng thời con một phát cắn về phía trên cổ y!

Rầm một phát, Viên Hóa Thiệu bị đè thẳng cẳng xuống mặt đất, ngao sói một phát lại không cắn trúng cổ y, chẳng biết tại sao mà chỉ cắn lên phía bên trên bả vai y, cả thân người ngao sói phải to lớn hơn rất nhiều so với Viên Hóa Thiệu, gần như chỉ còn lộ ra ngoài non nửa phần thân trên của Viên Hóa Thiệu.

Trong mắt tôi càng nóng hơn, nóng đến mức như sắp rỉ máu, giơ cao tay lên.

Dưới sắc trời ảm đạm, máu ở phần chót lông đuôi gà, tí tách tí tách.

“Người hung sát, trời không dung!”

“Sát thuật đến, hồn mệnh đoạn!”

Tôi quát lớn thành tiếng, vụt chồm xuống dưới!

Cuối cùng, mặt của Viên Hóa Thiệu cũng hơi biến sắc!

Sự biến sắc của y, bèn khiến tôi mừng rơn!

Y đích thực rất lợi hại, nhưng tất cả mọi việc, đều tràn ngập biến số, y ngàn tính vạn toán, tính toán được tất cả mọi thủ đoạn, năng lực của chúng tôi, hoặc giả chính bởi vì y quá tự phụ, không tính thêm việc bên người chúng tôi có thêm một con ngỗng.

Vừa nãy con Liễu tiên đó, chắc là có thể đối phó được ngao sói, nhưng con ngỗng diệt nó rồi, ngao sói liền chồm lên trên vai Viên Hóa Thiệu, càng thành cho tôi cơ hội hạ thủ!

Tôi dường như có thể nghe thấy tiếng gió giật bên tai, càng có thể cảm nhận được một luồng khí nóng trong cơ thể đang chảy về phía cái lông đuôi gà trên tay!

Mắt nhìn giây tiếp theo, tôi liền sắp cắm trúng vào ngực Viên Hóa Thiệu.

Đột nhiên, từ phía bên hông của y, nhanh chóng chui ra một con Hoàng bì tử trong màu lông trắng ánh lên vài phần màu huyết.

Con Hoàng bì tử này đúng chuẩn là một con Hoàng tiên, nó trực tiếp đứng luôn trên ngực Viên Hóa Thiệu, đôi con mắt tròn láo liên, chằm chằm nhìn đối diện với tôi.

Lập tức tôi liền cảm giác một cơn quay cuồng, vụt cắn đầu lưỡi một phát, nhưng tôi đã lao quá nhanh, đợi lúc tôi phản ứng lại, lông đuôi gà trong tay đã cắm thật mạnh vào trong đỉnh đầu của con Hoàng bì tử đó!

Trong nháy mắt, con Hoàng bì tử đó thất khướu chảy máu, chỉ có điều con mắt tròn vo láo liên đó của nó lại ánh lên một tia thần sắc kỳ dị của việc âm mưu đã đạt được.

Rầm một phát, nắm tay tôi cũng bởi quán tính mà đập thật mạnh xuống dưới.

Dễ dàng như bẻ cành khô vậy, Hoàng bì tử bị tôi đập cho dính bẹp trên ngực của Viên Hóa Thiệu, máu tươi bắn tung tóe.

Chỉ có điều... Sát thuật của tôi lại cũng phế rồi... Không làm bị thương đến Viên Hóa Thiệu được, ngược lại chỉ diệt được một con Hoàng tiên...

Lúc này sắc mặt Viên Hóa Thiệu đã hồi phục bình thường, trong miệng y rì rầm nói nhỏ, tôi không nghe rõ y đang lẩm bẩm cái gì.

Ngao sói đột nhiên phát ra một tiếng kêu rên thảm thiết, nó vụt nhả mõm, bắn ra khỏi người Viên Hóa Thiệu.

Tôi đồng thời rút cánh tay ra, bình bịch lùi ra sau mấy bước.

Tôi lúc này mới nhìn thấy trên miệng ngao sói máu tươi đầm đìa, rõ ràng là nó cắn Viên Hóa Thiệu một miếng, nhưng ngược lại giống như nó mới là kẻ bị trọng thương vậy.

Viên Hóa Thiệu từ dưới đất đứng dậy, áo trên vai y bị rách, lộ ra ngoài một con nhím màu xám trắng, nằm bò trên bả vai y.

Trên lưng con nhím có một số chỗ lông gãy, rõ ràng là vừa nãy nó ẩn nấp trên người Viên Hóa Thiệu, ngao sói một phát cắn trúng kỳ thực là con nhím, ngao sói vừa nãy có thể khống chế được Viên Hóa Thiệu, cũng chỉ là bởi luồng lực lớn kia mà thôi.

Tôi có thể cảm nhận rõ nét cái cảm giác cơ thể bị rút sạch, di chứng của Sát thuật tới vô cùng nhanh.

Viên Hóa Thiệu nhấc tay, nâng xác chết con Hoàng tiên kia lên, rồi ngoảnh đầu nhìn phía bên kia sân một cái.

Tôi thở dốc một cách nặng nhọc, khóe mắt có thể nhìn thấy con ngỗng đã kẹp con Hoàng tiên ra thành từng khúc từng khúc rắn một.

Viên Hóa Thiệu đột nhiên nhắm mắt lại, từ phía bên kia thắt lưng của y, chui ra ngoài một con hồ ly trắng muốt như tuyết.

Con hồ ly đó có một đôi mắt lá liễu dài hẹp, nằm bò trên đỉnh đầu Viên Hóa Thiệu, trong lúc thảng thốt, tôi cảm giác kẻ nằm bò đó là một người đàn bà gương mặt kỳ dị.

Ngay tiếp đó, dưới chân tôi đột nhiên vang lên một loạt tiếng soạt soạt, cùng lúc âm thanh này xuất hiện, bèn là cảm giác đau buốt truyền lại.

Tôi vụt cúi đầu, thì nhìn thấy có một con chuột lông xám đang cắn vào vị trí đầu ngón chân tôi.

Con Khôi tiên này định cắn ngón chân cái của tôi!

Nó đã đang phát lực, lúc tôi phát hiện thì đã trễ rồi.

Lòng tôi điên lên một phát, chân bên kia nhấc lên, định dẫm thật mạnh về phía con Khôi tiên này, nó cho dù có cắn đứt một ngón chân cái của tôi, tôi cũng phải giết chết nó!

Trên người Viên Hóa Thiệu cũng đem theo Ngũ gia tiên, bây giờ chết hai con rồi, chết thêm một con nữa là chỉ còn lại Bạch tiên với Hồ tiên, thực lực của y nhất định sẽ giảm bớt đi nhiều.

Nhìn vẻ như tôi đang đấu sinh tử với y, có điều cũng chỉ là chuyện trong thời gian một hai phút mà thôi, Liễu Dục Chú và Trần mù chắc sắp vào rồi!

Tôi không giết được Viên Hóa Thiệu, thì phải dốc hết tất cả để tiêu hao y!

Thế nhưng đúng vào lúc này, trong áo tôi lại rung lên một phát, phụp một tiếng, đâm rách túi áo là một cây bút khắc, cây bút khắc này lại vô cùng trùng hợp vừa vặn đâm xuyên lên đầu của con Khôi tiên đó.

Tôi có thể cảm nhận được rõ ràng, mõm Khôi tiên cắn lấy ngón chân cái của tôi, chính trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc này, bút khắc đã lấy mạng của nó trước...

Lòng tôi vô cùng chấn động, trong lúc vô ý tôi quên đi sinh tử, vận may này... Không! Bảo hộ của mệnh số Âm dương này, lại đến một cách tự nhiên mà trực tiếp!

Cúi đầu, tôi trực tiếp rút luôn cây bút khắc ra, một phát đạp bay con Khôi tiên đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận