Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 1098: XIN LỖI, ĐỂ EM ĐỢI LÂU!

Tôi hình như luẩn quẩn trong bóng tối rất lâu.

Bên tai nghe thấy tiếng nói chuyện của rất nhiều người, tiếng thảo luận của rất nhiều người.

Còn từng nghe thấy âm thanh giống như tiếng báo động của máy móc bệnh viện, thậm chí còn có thể phát giác ra có người không ngừng loay hoay trên người tôi...

Kỳ thực cụ thể bọn họ nói những gì, tuyệt đại bộ phận tôi đều không nghe rõ.

Mấy chữ rõ nét nhất chính là: Chết... kỳ tích... không tưởng tượng nổi...

Ý lức lúc thì mơ hồ, rồi lúc lại tỉnh táo.

Tôi nghĩ đến nhiều nhất chính là sự an toàn của Từ Thi Vũ, và cả an nguy của bà nội...

Cuối cùng, lúc tôi có thể chi phối được cơ thể của mình, tôi vội vàng sốt ruột, nhưng lại vô cùng khó nhọc, mở mắt ra.

Giây phút mở mắt ra đó, là ánh sáng đèn màu trắng, hơi có chút chói mắt.

Dường như cùng lúc tôi mở mắt, mới đồng thời khôi phục khứu giác, tôi ngửi thấy mùi thuốc sát trùng nồng nặc.

Mắt mở hé ra một khe hở, tôi mới nhìn thấy vị trí đầu giường tôi đang đặt không biết bao nhiêu bó hoa, trái cây, quà tặng... và còn, một hình bóng quay lưng về phía tôi.

Hình bóng đó gầy guộc khác thường, nhưng lại vô cùng quen thuộc, mái tóc dài tới eo đã mất đi vẻ bóng mượt, nhưng lại được chải chuốt gọn gàng sạch sẽ.

Ở bên cạnh bóng dáng đó còn có một người đàn ông, bọn họ đang nói chuyện, tôi đại khái có thể nghe rõ, người đàn ông đang bảo cô ta kiên cường lên chút, mạng của La Thập Lục là cứng nhất mà hắn từng thấy, trong bệnh án của bệnh viện có ghi chép số lần tôi vào viện trong một năm nay, thương tích này kỳ thực không được coi là nghiêm trọng, chỉ là biến chứng nhiều, có điều rất nhanh sẽ không sao thôi.

Giọng của người đàn ông này hơi có chút quen, nhưng tôi lại không cách gì nhớ ra hắn là ai.

Người đàn bà khẽ “ừ” một tiếng, khiến tôi một phát liền nghe ra được, cô ta là Từ Thi Vũ...

Tim tôi vụt run lên, ngay tiếp đó, thứ dâng lên bèn là tự trách, tiếp theo sau đó lại là vui mừng và may mắn, nhiều thứ cảm xúc trộn lẫn lại với nhau, trăm mối đan xen.

Dưới sự chi phối của thứ cảm xúc phức tạp này, sức lực của tôi dường như đều lớn thêm vài phần, mắt mở ra càng nhiều hơn, khó nhọc hé miệng, nói: “Thi... Thi Thi...”

Đột ngột, trong phòng yên lặng.

Sự yên lặng đó giống như có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

“Tỉnh... Tỉnh rồi?!” Giọng nói của người đàn ông toát lên vẻ mừng rỡ.

Hình bóng đàn bà gầy gò kia, nhanh chóng quay người lại.

Đập vào trong mắt tôi, bèn là khuôn mặt tiều tụy của Từ Thi Vũ, may mắn là sắc mặt của cô ta đỡ hơn một chút so với trước, trên gò má đã có chút sắc máu hồng hào của người bình thường.

Cô ta run rẩy mấp máy môi, rõ ràng muốn mở miệng nói, nhưng tiếng còn chưa phát ra, nước mắt đã sớm giàn dụa.

Cô ta giang hai tay định lao vào trong lòng tôi, nhưng ngay tiếp đó thân người lại khựng lại, khép hai cánh tay về, run rẩy giơ hai tay tới nâng lấy má tôi.

“Em tưởng là... Anh... Định bỏ em lại.” Trong giọng nói nghẹn ngào của cô ta lẫn với vẻ run rẩy không kiềm chế nổi.

Từ Thi Vũ chạm vào khuôn mặt tôi, cô ta cẩn thận từng ly từng tý, áp mặt mình lên trên má tôi.

Cô ta thế này là mừng đến phát khóc, nhưng nỗi đau thương lộ ra từ trong giọng điệu của cô ta, lại thấm đẫm trong tất cả cảm xúc, lập tức khiến lòng tôi vô cùng đắng chát, tròng mắt nóng bỏng cay xè từng cơn.

Lúc này tôi mới phát hiện, vị trí ngực bên trái của tôi quấn rất nhiều băng gạc, hình như là được bó bột, thảo nào Từ Thi Vũ không dám chạm vào.

Nước mắt nóng hổi rơi lên trên da tôi, rất nhanh trở nên mát lạnh, nhưng càng nhanh lại có nước mắt rơi xuống, nóng ấm lại được tiếp tục.

Tôi khó nhọc đưa tay lên, đau đớn khiến cơ thể tôi suýt chút nữa thì co giật, có điều tôi vẫn cứ cố nhịn, không dám phát ra bất cứ âm thanh nào.

Khó nhọc nhấc hai cánh tay lên, tôi nỗ lực ôm lấy lưng của Từ Thi Vũ.

Cơ thể cô ta vụt run rẩy một phát, tiếp đó mới dè dặt khe khẽ dựa vào bên ngực phải của tôi.

Khuôn mặt tách rời, còn có mấy sợi tóc dính lên, tiếp đó cô ta trở dậy kéo ra.

Cô ta dựa vào tôi rất lâu, liên tục run rẩy, tuy không nghe thấy tiếng khóc gì, nhưng nước mắt gần như thấm đẫm phần áo trước ngực tôi.

Tôi vỗ nhẹ lên lưng cô ta, chạm vào xong, bèn có thể cảm nhận được sự gầy gò của Từ Thi Vũ.

Niềm vui trong lòng tôi đều bị xối tan, chỉ còn lại tự trách.

Tôi nghẹn ngào nói: “Tôi không dám vứt em lại, tôi cũng không dám chết, để em đợi lâu quá rồi...”

“Xin lỗi.” Giọng tôi khản đặc tới cực điểm.

Khóe mắt tôi mới nhìn rõ tướng mạo của người đàn ông đứng bên cạnh đó, người này chẳng phải chính là cấp trên của Trâu Vi Dân, cũng là sếp của Từ Thi Vũ, lần trước từng nói chuyện với tôi ở cổng cục Công an, La Lâm đó sao?

La Lâm lúc này cũng toàn là mừng rỡ, có điều ông ta không hề làm phiền tôi và Từ Thi Vũ, chỉ khe khẽ gật gật đầu, rồi bèn đứng dậy, đi ra khỏi phòng bệnh.

Vốn dĩ cảm xúc của Từ Thi Vũ đã dịu đi được chút ít, tiếng khóc đều đã sắp ngừng rồi, lúc này lại bắt đầu trở nên run rẩy thút thít.

Cô ta khóc mãi một hồi, mới run lẩy bẩy ngẩng đầu lên, lúc này trong mắt cô ta đỏ ngầu, hai con mắt hạnh vốn to hơn người bình thường, bởi vì gầy guộc, mà trông càng to hơn, giàn giụa nước mắt, khiến tôi càng thương xót và tự trách hơn.

“Không lâu, chỉ cần anh tới, thì đều không lâu...” Từ Thi Vũ mím môi, ngẩn ngơ nhìn tôi.

Chúng tôi nhìn nhau hồi lâu.

Tôi không biết lấy đâu ra sức lực, chung quy là từ từ nhấc một cánh tay lên, khẽ chạm vào sau gáy của Từ Thi Vũ một phát.

Bàn tay xòe ra, tôi nhẹ nhàng đẩy Từ Thi Vũ xuống dưới.

Trong mắt cô ta lập tức lại ánh lên vẻ hoảng loạn, có điều lại không ngọ nguậy, chỉ là càng căng thẳng hơn.

Đầu cô ta sáp gần về phía tôi, rất nhanh, đôi môi hơi lạnh của cô ta, bèn dán chặt vào môi tôi...

Hồi lâu sau, hai môi tách rời.

Mặt Từ Thi Vũ đã đỏ bừng rồi, cô ta định đứng dậy, càng cúi gằm đầu xuống, nhỏ giọng nói cô ta đi tìm bác sĩ tới kiểm tra cho tôi.

Tôi cười cười, cười đến mức lại bắt đầu ho.

Tiếng ho này của tôi, rõ ràng lại khiến Từ Thi Vũ giật nảy người một phát.

Có điều tôi lại không buông tay, vẫn cứ ôm lấy cô ta.

Tôi hạ thấp giọng bảo cô ta yên tâm, tôi không sao.

Từ Thi Vũ không dám động cựa, cô ta rõ ràng sợ làm tổn thương đến tôi.

Hồi lâu sau, cô ta cũng bỏ cuộc rồi, lại khe khẽ dựa vào trước ngực phải của tôi.

Có điều cô ta không tiếp tục nói nữa, chỉ cứ dựa vào như thế.

Hơi lắng lại một hồi, tâm trạng tôi cũng mới coi như bình ổn lại.

Tôi đang định nói.

Có điều Từ Thi Vũ dường như có cảm ứng vậy.

Cô ta ngẩng đầu, mím môi nhìn nhìn tôi, khẽ nói: “Bà nội ở nhà họ Phùng chăm sóc sức khỏe, bà không chịu ở lại viện. Bà nói trong viện mấy bà cụ tầm tuổi của bà, đều uể oải không chút sinh khí ra.”

[Tác giả có lời muốn nói]

Chương mới hôm nay, kết thúc rồi! Việc chế tác lão Liễu đã bước đầu hoàn thành, rất đẹp trai! Ngày mai bảo với mọi người, lúc nào có thể gặp mặt! Chung quy vẫn cứ là chỗ cũ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận