Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 1187: CHÁU, ẮT LÀ NHÂN TRUNG LONG PHƯỢNG

Ngao sói cũng ở trước đám đông, có điều lại bị Trần mù dùng gậy khóc tang chấm trên đầu.

Theo lý mà nói, ngao sói đã không khác gì với xác thanh thi, chỉ có điều sự trung thành của nó, khiến nó không thể nào giãy ra khỏi Trần mù.

Vậy nên nó tuy hưng phấn, nhưng cũng không thể lao đến trước mặt tôi.

Tôi đứng như trời trồng tại chỗ một hồi, hít thở sâu tận mấy lần, ổn định lại cảm xúc của bản thân.

Sau đó tôi mới sải bước lên trước, La Lâm cũng đi lại phía tôi, Từ Thi Vũ thì hơi hơi cúi đầu, đi theo bên cạnh ông ta.

Hai người bọn họ đến trước mặt tôi xong, trên mặt La Lâm toàn là nụ cười hài lòng.

Ông ta trước tiên là đưa tay, bắt tay tôi thật chặt, tiếp đấy mới cảm thán nói: “La tiên sinh, lại làm một việc đại sự, tuy không thể nói rõ ràng ra, nhưng tôi thay những bách tính đó, nói lời cảm ơn với cậu.”

Tôi đang định nói.

Nhưng La Lâm thì không cho tôi cơ hội mở miệng, ông ta nhấc tay, lại kéo tay tôi ra ngoài một chút.

Ngay tiếp đó bên tay còn lại của ông ta lại kéo lấy tay của Từ Thi Vũ, đặt lên trên lòng bàn tay của tôi.

Lúc ông ta ta đặt tay tôi và Từ Thi Vũ vào với nhau, tay của Từ Thi Vũ rõ ràng còn run lên, cô ta không ngẩng đầu, có điều trên mặt đã có vệt nước mắt.

Ông ta trịnh trọng nói: “Có điều cậu tuy là La tiên sinh mà mọi người kính phục, nhưng cậu cũng là La Thập Lục, lúc Thi Vũ quen cậu, cậu cũng vẫn chỉ là một người bình tường, con bé bảo lãnh cho cậu nhiều lần, mới khiến chúng tôi tin tưởng cậu.”

“Thi Vũ không có nhà đẻ, còn chúng tôi, bèn không khác gì người thân của con bé, cậu không được bắt nạt con bé đâu đấy, rõ chưa?”

Bả vai của Từ Thi Vũ hơi hơi rung lên, nước mắt trên má cũng càng nhiều hơn.

Tôi trịnh trọng gật gật đầu, ôm Từ Thi Vũ vào lòng.

Từ Thi Vũ khóc nức nở trong lòng tôi, cô ta ôm chặt lấy tôi, giống như muốn để bản thân hòa vào trong lòng tôi vậy.

Tôi ngẩng đầu nhìn sang La Lâm, trong mắt cũng đều là vẻ kiên định.

La Lâm cười cười, vỗ vỗ vai tôi, rồi bèn nhường đường ra.

Lúc này nhà họ Phùng, nhà họ Thích, và những người còn lại mới lên trước.

Mọi người đương nhiên đều mặt mày tươi cười, Lưu Văn Tam không uống rượu, trên người cũng không có mùi rượu một cách hiếm thấy.

Trần mù cũng đã thay một bộ áo dài màu đen mới toanh.

Ngao sói sáp lại gần, dụi dụi lên trên chân tôi.

Phùng Chí Vinh và Thích Lan Tâm, thì đi lên trước báo cáo với tôi không ít việc, bao gồm đại sự trong khoảng thời gian sau khi thành phố Nội Dương sửa đổi bố cục Phong thủy này, cùng với chuyện nước lũ của bên Ba Giang, bọn họ tổ chức tất cả người có quan hệ thân thiết trong giới làm ăn đi quyên góp.

Đối với cách làm của nhà họ Phùng và nhà họ Thích, tôi rất hài lòng.

Có được tiền tài vượt xa người bình thường, cũng cần gánh vác trách nhiệm vượt xa người bình thường! Như thế mới có tư cách giữ được nó!

Đợi mọi người đã nói hòm hòm xong, Hà Thái Nhi mới dìu bà nội tôi đến trước mặt tôi và Từ Thi Vũ.

Bà nội mím môi, trên khuôn mặt già nua, lúc này toàn bộ cũng đều là vui vẻ yên tâm.

Nếp nhăn trên mặt bà nội, dường như đều giãn ra không ít, trong mắt càng đầy vẻ hiền từ, thậm chí còn chút nụ cười tự hào.

“Bà nội, xin lỗi, cháu...” Tôi đang định xin lỗi bà nội.

Bà nội mới lắc lắc đầu, tròng mắt của bà hơi hơi đỏ lên, nói: “Thập Lục, cháu không có lỗi với bà.”

“Bà Hà đã nói chuyện với bà rất nhiều, Thi Vũ cũng tới khuyên bà, Thái Nhi cũng nói không ít.”

“Bà nội đích thực, hơi có chút hà khắc với cháu, nhìn cháu hôm nay được mọi người ủng hộ, bà nội rất vui, vui từ trong tâm vui ra.”

Lúc bà nội nói những lời này, giọng nói đều hơi hơi run rẩy.

“Cháu với ông nội cháu, giống, quá giống, nhưng cháu đã vượt xa ông ấy rồi, nguyện vọng cả đời này của ông ấy, chính là dùng thuật Phong thủy bảo vệ được tất cả, cứu giúp người đời, bài trừ tai họa, sự kiên trì của cháu, há chẳng phải là đại nghĩa, há chẳng phải chính là di nguyện của ông nội cháu sao?”

“Trên người cháu, không chỉ là mạng của một mình cháu, cháu gánh vác càng nhiều, thì việc cháu cần làm sẽ càng nhiều, bà nội, không nên là gánh nặng của cháu, nên dốc sức ủng hộ cháu mới đúng.”

“Ông nội cháu chưa rời đi, ông ấy luôn bên cạnh cháu, nhìn cháu đấy.”

Lúc nói đến đây, trên mặt bà nội tuy có nước mắt, nhưng nét cười trong mắt bà cũng càng nhiều hơn, đồng thời giọng nói của bà cũng càng tự hào, càng kiên định hơn.

“Cháu không làm ông ấy thất vọng, không làm mẹ cháu thất vọng, không làm bố cháu thất vọng, càng không làm bà nội thất vọng!”

“Chúng nó mong con thành rồng, không tiếc dùng mạng sống đánh đổi, bà nội nhìn cháu trưởng thành đến ngày hôm nay.”

“Cháu, nhất định sẽ trở thành, nhân trung long phượng!”

Câu nói cuối cùng của bà nội dứt lời, giọng của bà cũng càng mạnh mẽ khí phách.

Lòng tôi nghẹn ngào, tròng mắt cũng cay xè.

Có điều đó là vui mừng!

Từ Thi Vũ ngẩng đầu lên, trong mắt cô ta tuy vẫn cứ tràn ngập nước mắt, nhưng tôi biết đó là mừng đến phát khóc!

Bà nội gõ gõ gậy chống, hạ giọng nói: “Từ Nương báo mộng cho bà, nó còn cần đợi, đợi nhìn cháu xong hết mọi việc, nó sẽ rời đi, nó bảo bà nói với cháu, đừng thay nó đưa ra bất cứ quyết định nào.”

Tôi ngẩn ra một phát, nhưng giây tiếp theo bèn trịnh trọng gật gật đầu với bà nội, sẽ không làm trái với ý tứ của bà nội, càng sẽ không làm trái với ý tứ của mẹ tôi.

Tiếp đó, Mao Thủ Nhất của Trường Thanh Đạo Quán cũng cùng với các Phong thủy sư còn lại của thành phố Nội Dương lên trước chúc mừng tôi.

Mao Thủ Nhất trước tiên là cảm ơn tôi đã mở đường cho Mao Sam, để cậu ta vào nhà họ Liễu, lại bảo với tôi, nhà họ Liễu đã phái đạo sĩ tiền bối tới Trường Thanh Đạo Quán, truyền thụ cho bọn họ một số đạo thuật của nhà họ Liễu, khiến Trường Thanh Đạo Quán càng lên thêm một tầng cao mới.

Còn những Phong thủy sư khác kia, việc họ cảm ơn tôi là chuyện lão già trộm thọ hồi đó, và còn cả việc tôi trừ khử Viên Hóa Thiệu.

Đến phút chót, Mao Thủ Nhất còn thận trọng bảo với tôi, Trường Thanh Đạo Quán dạo gần đây có hai bố con tới.

Người đàn ông thì là người bình thường, còn đứa bé thì lại là Âm sanh tử, gã đàn ông đó muốn tới cầu bình an cho đứa bé, hắn muốn mời tôi có thời gian thì qua xem.

Tôi nhất thời khựng lại một phát, rồi khóe miệng bèn nở nụ cười, bảo với Mao Thủ Nhất, tôi sẽ dành thời gian qua gặp bọn họ.

Đứa bé đó có duyên số với tôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận