Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

Chương 38: TIỀN NÀY KHÔNG ĐƯỢC CẦM (2)

Câu nói này của lão, khiến Cố Khai Sơn cười phá lên, trong mắt toàn là sự khinh miệt, nói: “Chủ trì tang lễ nửa đời người? Ăn bát cơm người chết vinh quang lắm? Bản lĩnh là dựa vào ăn nói hàm hồ để lừa tiền người ta?! Nhà họ Cố chúng tôi không thiếu tiền, nhưng cũng không muốn chi cho bọn đạo sĩ rởm các người.”

Bạch sự Trương lắc đầu, lạnh lùng nói: “Tôi cũng chẳng thèm ăn bát cơm người âm của nhà ông, ban ngày đã kinh động xác chết, còn chưa biết sẽ tác quái thế nào! Vụ này tôi không dính vào nữa! Tự mà giải quyết!”

Nói xong, lão cởi luôn cái áo dài trắng đang khoác, vứt toẹt xuống đất, quay người đi thẳng!

Câu nói này của bạch sự Trương, khiến tôi thót tim, cảm giác phát sợ!

Lập tức hiểu ra, như vậy là bạch sự Trương không muốn bị cuốn vào vụ này!

Ban ngày Từ Hồng Mai vừa làm tổn thương xác chết, đích thực đã kinh động xác chết.

Nếu đỡ âm linh mà xảy ra chuyện gì, ắt sẽ làm mẫu tử sung sát!

Lão không muốn bị cuốn vào vụ rắc rối này, e là đã đắn đo xem phải làm thế nào từ lâu.

Những câu chữ gay gắt của Cố Khai Sơn, vừa hay khiến bạch sự Trương đưa ra được quyết định!

Nhoáng cái, bạch sự Trương đã ra khỏi hậu viện, Cố Nhược Lâm hốt hoảng, vội vàng đuổi theo.

Cố Khai Dương sắc mặt trở nên vô cùng khó coi: “Bác cả, bác không tin chuyện phong thủy quỷ thần, nhưng ông cụ thì tin, bạch sự Trương là vị chủ trì tang lễ rất có nghề quanh vùng rồi, ép ông ta đi, nhỡ mà có loạn gì, thì giải quyết thế nào? Nhỡ nhà họ Cố có vấn đề gì, ông cụ nổi giận, bác có gánh được trách nhiệm không?”

Cố Khai Sơn không hề sợ hãi, lạnh giọng nói: “Bất kể hôm nay chú nói gì, thì mục đích cũng chỉ là để đứa con hoang trong bụng con đĩ kia được vào từ đường, chuyện này không bao giờ có, cả gia tộc họ Cố cũng sẽ không có ai đồng ý hết!”

“Loạn? Ông cụ nổi giận? Tôi thấy cứ đưa thẳng xác chết ra lò thiêu, đốt thành tro rắc xuống sông Dương là xong! Người chết còn gây loạn gì được? Chẳng qua là có người mượn danh người chết để làm việc thôi!”

“Bác!” Cố Khai Dương bị chọc tức điên, lồng ngực phập phồng lên xuống.

Lúc này, Cố Khai Sơn liếc tôi và Lưu Văn Tam một cái, cười khẩy: “Cạnh chú không phải vẫn còn hai thằng đạo sĩ rởm à? Chú hai, nếu đúng là chú thấy có lỗi với đứa con riêng của chú, lương tâm cắn rứt, mới tin mấy thứ ma quỷ thần thánh ấy, muốn cầu an tâm, thì anh khuyên chú một câu.”

“Chúng nó nói mấy câu làm khó chú, chẳng qua là muốn kiếm thêm ít tiền thôi, chú cứ cho thêm tý, chúng nó tự khắc sẽ nói ra biện pháp giải quyết khác, bảo đảm vừa ý chú.”

“Ý của anh cũng là thái độ của nhà họ Cố, chú tự mà suy xét.”

Nói xong, Cố Khai Sơn phẩy phẩy trước mũi, nhăn mày nói: “Toàn mùi xác thối, ngửi nhiều một tý là chóng mặt.” Ông ta quay người, bước ra khỏi hậu viện.

Sắc mặt Lưu Văn Tam trong khoảng thời gian này, đã tối sầm hẳn lại.

Lão đang định nói vào mặt Cố Khai Sơn, thì tôi đã túm lấy tay lão, lắc đầu. Vẻ mặt Lưu Văn Tam có vài phần ngạc nhiên.

“Thập Lục, sao mày lại ngăn chú? Thằng Cố Khai Sơn này không kính trọng người âm, câu nào cũng nhục mạ chúng ta, việc gì phải nhịn? Dù gì chú Văn Tam mày cũng là người vớt xác sông Dương, thể diện còn hơn cả bạch sự Trương, đồn ra ngoài, ảnh hưởng danh tiếng.” Lưu Văn Tam chau mày nói với tôi.

Tôi cười khổ, lắc đầu: “Chú Văn Tam, lúc nữa cháu nói nguyên do cho chú nghe.”

Lúc này, Cố Khai Dương mới định thần lại, ông ta cúi gập người trước tôi và Lưu Văn Tam, đầy hối lỗi.

“Xin lỗi Lưu tiên sinh, La âm bà, chuyện gia tộc họ Cố, tương đối phiền phức... Anh cả tôi vốn đã muốn chèn ép tôi, không ngờ, lần này còn theo đến tận khu nhà cổ gây rối.” Thái độ của Cố Khai Dương rất cung kính.

“Mong hai vị, giúp đứa con gái đáng thương này của tôi xử lý tốt hậu sự, thù lao tuyệt đối không ít, ngoài ra tôi còn một khoản khác, để bồi thường cho hai vị.”

Lưu Văn Tam nghe vậy sắc mặt mới đỡ hơn chút, dài giọng ừ một tiếng.

Lão mở mồm nói: “Tiền hay không không quan trọng, chủ yếu là nể mặt Cố nhị đương gia với Cố Nhược Lâm tiểu thư, có điều chuyện âm thai vào từ đường, bắt buộc phải giải quyết, nếu không ca đỡ âm linh này chúng tôi không đỡ nổi.”

Khuôn mặt Cố Khai Dương cứng đơ lại, ông ta hít sâu một hơi, rồi nói: “Giờ tôi lập tức về nhà một chuyến, tìm bố tôi nói chuyện, ông cụ tin phong thủy, chắc sẽ đồng ý.”

“Không chắc chắn chuyện vào từ đường, ca đỡ âm linh này chúng tôi không dám nhận bừa, tý nữa tôi cứ trấn xác trước, đúng không, Thập Lục?” Lưu Văn Tam liếc tôi một cái, nháy mắt.

Tôi hít sâu một hơi, nói: “Đúng, trong trường hợp không chắc chắn việc đặt tên và thờ cúng âm thai, đúng là không được đỡ âm linh, phải trấn xác, để tránh gây loạn.”

Lưu Văn Tam lập tức mặt mày tươi rói, rõ ràng lời của tôi, hợp với ý lão.

Cố Khai Dương gượng cười: “Lưu tiên sinh nói có lý, giờ tôi đi tìm ông cụ, đồng thời tý nữa tôi sẽ bảo Nhược Lâm chuyển cho hai vị hai mươi vạn, coi như xin lỗi chuyện của anh tôi ban nãy.”

“Mong hai vị đừng để Nhược Tầm hóa sát! Xong việc tôi sẽ...” Trong lời nói của Cố Khai Dương, thái độ càng xuống nước.

Lưu Văn Tam mắt sáng lên, hài lòng gật đầu.

Tôi thì lắc đầu, cắt ngang lời của Cố Khai Dương.

Nói rành rọt từng chữ: “Cố nhị đương gia, tiền này, tôi với chú Văn Tam không được cầm!”

Cố Khai Dương ngẩn người.

Nụ cười trên mặt Lưu Văn Tam cũng đơ lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận