Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 1176: SINH HỮU Ý, TỬ VÔ TÌNH

Dưới ánh trăng chiếu rọi, ánh sáng do gương đồng tỏa ra lại có một thứ cảm giác chói mắt!

“Ương Thần, minh kính chiếu!” Cùng lúc tiếng chú pháp vang lên, gương đồng đã bị Dương Thanh Sơn ném bay ra ngoài!

“Lang Thần, ở trong sàng!” Trong nháy mắt, Dương Thanh Sơn vuốt qua thắt lưng, thứ tiếp tục bị ném ra ngoài, còn có một cái sàng làm bằng tre!

Rõ ràng, trên người Dương Thanh Sơn lúc này đã quán triệt một thứ sát khí trước giờ chưa từng có!

Dẫn đến việc hắn niệm chú, lại đều đã có cảm giác nhịp điệu!

“Quái Thần, dùng tên bắn! Hỷ Thần, quấn dây hồng! Hung thần, đều tránh né! Phúc Thần, bảo ngàn chung! Lập tức tuân luật lệnh!”

Giây phút chú pháp chấm dứt, một dải lụa đỏ, và cả mười mấy mũi tên từ vị trí ống tay áo của Dương Thanh Sơn bắn ra ngoài, toàn bộ đều bay về phía Liễu Doanh Nguyên!

Trong chớp mắt, kiếm của Liễu Doanh Nguyên, vừa vặn hạ đến phía trên đỉnh đầu của Liễu Tam Nguyên!

Điều này không khỏi khiến tôi cũng toát mồ hôi hột! Không khống chế được mà trợn to đôi mắt, càng sợ một kiếm này của Liễu Doanh Nguyên sẽ trực tiếp chém đứt đầu của Liễu Tam Nguyên!

Liễu Tam Nguyên, hành động rồi.

Hai tay ông ta đột ngột giơ lên!

Chỉ nghe “bốp!” một tiếng giòn giã của bàn tay vỗ vào nhau, đồng thời còn có tiếng kiếm đồng rung lên!

Hai bàn tay của Liễu Tam Nguyên hợp lại trên đỉnh đầu, trực tiếp đỡ luôn lấy kiếm của Liễu Doanh Nguyên!

Mà lúc này, Ương lang thần chú cũng đồng thời hạ xuống!

Liễu Doanh Nguyên nhấc tay phải lên, roi bò “Bốp!” một tiếng vụt ra, trực tiếp đánh bay gương đồng, sàng tre, dây lụa và mũi tên.

Liễu Tam Nguyên đột ngột đứng dậy, đồng thời bả vai ông ta huých một phát thật mạnh về phía lồng ngực của Liễu Doanh Nguyên!

Dưới cú huých này, Liễu Doanh Nguyên lại không hề tránh né, tôi vốn tưởng rằng giây tiếp theo y sẽ bị Liễu Tam Nguyên huých bay.

Nhưng không ngờ rằng, dưới cú huých này, lồng ngực của y chỉ hơi hơi lắc nhẹ một phát.

Ngược lại là Liễu Tam Nguyên, thì giống như gặp phải một luồng lực lớn, bay ngược thật mạnh ra phía sau!

Vốn dĩ trong khoảng thời gian này, đám dân thôn người tộc Khương gầy trơ xương, bụng to đùng kia đều đã hành động, một bộ phận bao vây về phía Liễu Tam Nguyên, một bộ phận còn lại thì quây về phía tôi và Dương Thanh Sơn.

Cú huých bị hất bay ngược này của Liễu Tam Nguyên, ngược lại là khiến đại bộ phận người tộc Khương bị đập ngã ra đất.

Nhưng Liễu Tam Nguyên không hề ngã xuống! Sau khi va ngã những người tộc Khương khác xả bớt lực, lùi ra ngoài khoảng chừng hơn mười mét xong, ông ta bèn vụt đứng khựng lại.

Liễu Tam Nguyên tay phải rút ở thắt lưng một phát, thứ rút ra bèn là một cây phất trần!

Vụt quật mạnh một phát, sợi phất trần tản ra, ngay tiếp đó lại chụm lại.

Gió núi ào ạt thổi, mạng che trên mặt ông ta bay phần phật, lúc thì lộ mặt, lúc lại rơi xuống.

Lúc này Liễu Doanh Nguyên cũng đã ổn định lại thân hình, có điều y không chút ngừng nghỉ, lại là một roi quật về phía Liễu Tam Nguyên!

“Nhà họ Liễu, là nhà họ Liễu của tộc Khương! Tiên đạo, cúc cung tận tụy vì tộc Khương! Đại trưởng lão tiền bối, kẻ sai không phải là ta và Thanh Sơn!”

“Hiếu” và “Trung” của Liễu Tam Nguyên ở giây phút trước, không phải là biến mất không còn nữa, mà là được Dương Thanh Sơn thức tỉnh!

Vào lúc này, trong mắt Liễu Tam Nguyên, kẻ đi sai đường bèn là Liễu Doanh Nguyên!

Trong nháy mắt, hai người bèn kịch đấu với nhau!

Vệt roi bùng lên, va chạm với kiếm đồng, tia lửa bắn đầy trời!

Tôi nhìn mà vô cùng kinh hãi.

Cực lực bình ổn lại tâm trí và tư duy của mình, chuẩn bị hạ quẻ, cho Liễu Tam Nguyên cơ hội.

Quẻ này, hoặc giả cũng cần trợ lực của Dương Thanh Sơn, tôi mới có thể hạ xuống được, bởi vì như thế cơ hội sẽ càng nhiều hơn.

Nhưng lúc này, Dương Thanh Sơn lại vẫn chưa nhúc nhích.

Tôi tưởng rằng hắn hiểu nhầm lời ban nãy của tôi, đang định mở miệng bảo hắn chờ thời cơ động thủ trợ giúp tôi.

Thế nhưng đúng vào lúc này, Dương Thanh Sơn lại đột nhiên nói: “Sư tôn, từng nương tay với ta.”

Tôi ngẩn ra một phát, nhất thời còn chưa hiểu ra.

Dương Thanh Sơn mới nói: “Đạo sĩ còn sống, với đạo sĩ xác sống, là có khác biệt, phù có hình, nhưng lại mất đi ý.”

“Liễu Doanh Nguyên tuy hung dữ, nhưng Đại trưởng lão nhà họ Liễu dùng mạng để liều, ông ta cũng sẽ không còn cách khác, chứ nếu không vừa nãy, ông ta sẽ không nói những lời bảo sư tôn ta tự vẫn đó trước.”

Lời này của Dương Thanh Sơn, lập tức liền khiến tôi như bừng tỉnh!

Lại giây tiếp theo, hắn liếc Kim toán bàn trong tay tôi một cái.

Không, thứ hắn nhìn là mười ngón tay của tôi.

“Thập Lục, mười ngón liền tâm, cho ta mượn máu mười đầu ngón tay của cậu, được không?”

“Máu của ta, không tác dụng, sư tôn mệnh thế đã suy, tiêu hao không nổi mấy lần nữa, dùng máu của Âm dương tiên sinh làm hỗn hợp bổ sung, sẽ có hiệu quả kỳ diệu.”

Trong lúc nói, trong tay Dương Thanh Sơn bèn xuất hiện một cái lọ bằng gỗ nho nhỏ.

Tôi cũng chẳng biết thứ này hắn lúc trước đã luôn mang theo người, hay là hắn làm trong lúc chuẩn bị quan tài.

Tôi không chút do dự, sau khi đón lấy cái lọ xong, nhanh chóng dùng dao găm đỡ âm linh cứa đứt đầu ngón tay, vết thương của tôi không hề cứa quá lớn, mỗi một ngón tay đều chảy ra một dòng máu nhỏ, nhưng lúc trước khi táng Lý Âm Dương, tôi đã từng mất máu quá nhiều, còn chưa hồi phục, nên lúc này vẫn có một cảm giác quay cuồng ập tới.

Mà lúc này, đám người tộc Khương hình dạng giống như quỷ chết đói còn lại đó, vẫn đang bao vây về phía chúng tôi.

Dương Thanh Sơn hất tay, bèn là Trảm tang chú, Khởi thổ chú vung ra, gần như không có bất cứ một “người” nào có thể lại gần, toàn bộ đều bị chém dưới kiếm, hoặc là bị cắm chặt trên mặt đất.

Cảnh tượng này nhìn mà khiến tôi tim đập chân run, thậm chí có kiếm còn đâm xuyên qua phần bụng của đám “người” đó, dường như có thứ đất sét màu sẫm từ vết thương trào ra ngoài.

Bụng bọn họ to như vậy, bên trong đúng thật là chứa những thứ đất sét trắng không tiêu hóa nổi đó.

Có thể tưởng tượng được, trước khi chết bọn họ đau đớn đến mức nào...
Bạn cần đăng nhập để bình luận