Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 783: LƯU LẠC BÊN NGOÀI

Tôi mở nắp trên hộp gỗ ra, hiện ra trong tầm mắt, bèn là một thanh kiếm.

Thanh kiếm này dài khoảng một mét, toàn thân đều là chất ngọc, chỉ có vị trí lưỡi kiếm có thể nhìn thấy ánh phản quang sắc bén, giống như là dùng ngọc bao phủ một lớp lên trên thanh kiếm này vậy.

Trên bề mặt ngọc ở phía trên, điêu khắc hoa văn rồng và hình vẽ Bắc Đẩu cửu tinh tinh xảo, tôi nắm lấy chuôi kiếm, lật nó lại, bề mặt ngọc ở mặt còn lại thì điêu khắc hình vẽ phượng hoàng.

Ở phía dưới chuôi kiếm là một tấm thẻ ngọc, bên trên còn có khắc chữ: “Tiên phong Thượng phương kiếm, theo luật diệt gian tang.”

Tim tôi không khống chế nổi mà đập điên cuồng từng cơn, trong lòng không ngừng cảm khái.

Xác âm luyến dương là Cửu ngũ chí tôn, Quân vương mất nước.

Thủ đoạn của Khâu Xử Đạo, chính là dùng ngọc tỷ của hắn trấn hắn lại, lúc cần thiết còn cần dùng kiếm của hắn đi trảm diệt hắn! Trong chuyện này không chỉ có ý nghĩa đặc thù của khối ngọc tỷ và thanh kiếm này, mà Khâu Xử Đạo nhất định còn hao tổn một phen tâm huyết, tốn không ít công sức để tăng cường.

Đây chẳng phải vừa hay phù hợp với câu nói, Thiên tử phạm pháp, tội như thứ dân?

Tôi cất thanh Trảm mã kiếm này lại, đậy kỹ nắp hộp.

Lại đem cái hộp gỗ dẻ này buộc vào thắt lưng, treo cùng một chỗ với Dương Công Bàn.

Lại nhìn tượng điêu khắc của người đàn bà mặt như miếng xỏ giày kia một cái, tôi không hề lập tức rời khỏi đây, mà tiếp tục quan sát kỹ lưỡng cả căn phòng một lượt.

Trong phòng tuy không có giá sách, nhưng bốn phía sát tường đều có bàn án dài, trên những bàn án này đều bày một số đồ vật.

Trong đó có một chiếc bàn án, bên trên bày bút mực và nghiên mực, cùng với một số sách vở, ở góc bàn còn có một chậu hoa hình tròn nho nhỏ.

Chậu hoa này làm bằng ngọc, trong chậu như là có sinh trưởng loại thực vật gì đó.

Chăm chú nhìn kỹ loại thực vật đó, tôi không khỏi hít ngược một hơi, từng mảng lớn da gà trong nháy mắt đã nổi trên khắp toàn thân tôi...

Bởi vì, đó chính là từng khóm từng khóm nấm đầu xác!

Chẳng biết có phải bởi thời gian quá dài hay không, mà thứ nấm đầu xác này nhìn lên đều như có chút hóa ngọc rồi.

Trong mắt đau rát từng cơn, tôi rùng mình một phát tỉnh người lại, hóa ra có một giọt mồ hôi lạnh to đùng đã thuận theo mép trán chảy vào trong mắt tôi.

Quả nhiên, không chỉ có Táng ảnh quan sơn đến từ Khâu Xử Đạo, thứ nấm đầu xác này, hóa ra cũng đến từ ông ta...

Ngoài kinh hãi, tôi càng không khỏi nghĩ lại mà sợ.

Khâu Xử Đạo đúng chẳng phải người thường, trên mộ ông ta nếu trồng đầy thứ nấm đầu xác này, thậm chí là trồng bên trên Phị Phát Quỷ, thì còn ai dám vào trong mộ?

Nấm đầu xác cộng thêm Xác âm luyến dương, còn cả bố trí trên phong thủy của ông ta, đừng nói mấy trăn năm, kể cả trôi qua thêm cả một hai nghìn năm, cũng chẳng ai có thể phá mộ được á!

Nghĩ lại một chút, tôi cũng nghĩ đến một khả năng, hoặc giả ông ta đã suy nghĩ đến việc hậu thế tộc Khương sẽ thay đổi, thậm chí phá hoại phần mộ của ông ta, nên mới để lại một thủ đoạn thế này, cho tộc Khương thêm một cơ hội?

Đi đến phía trước cái bàn án này, sách vở trên bàn không ít, trong đó có một quyển cũng là một cuộn sách da dê, bên trên có bốn chữ Táng ảnh quan sơn.

Gần như giống hệt không khác gì với Táng ảnh quan sơn mà lần đó tôi có được.

Bên cạnh cuộn sách da dê bèn là một số sổ tay tạp ký rồi.

Những người thời trước này, đều thích mang lý lịch của bản thân viết thành tạp sử dân dã, đến tận thế hệ Lý Âm Dương đều còn lưu lại sở thích kiểu này, càng nói gì đến Khâu Xử Đạo?

Trên cuốn sổ được lật ra kia, còn viết một đoạn cuối cùng.

“Mạng ta sắp khuất, còn lại một hơi thở cuối cùng, tọa tại trong núi Nam Sơn, trong tộc đều biết ta đem nguyên bản Táng ảnh quan sơn theo trên người, kỳ thực không phải, thuật kế thừa truyền miệng, chung quy có ngày đoạn tuyệt, tộc Khương nếu lục đục, kẻ phản bội hoặc giả có Liễu Thị dẹp loạn phản chính, tộc Khương lại cường thịnh ngàn năm.”

Tôi đọc mà ngẩn cả ra.

Vô thức tôi lắc lắc đầu, Dương Hạ Nguyên kể cả có lấy được xác chết và Thi đan của Khâu Xử Đạo, kể cả là y chiến thắng, y cũng không lấy được Táng ảnh quan sơn.

Khâu Xử Đạo đã viết rõ ràng rồi, nhà họ Liễu nhất định sẽ dẹp loạn phản chính.

Ánh mắt của tôi hướng lên trên mấy quyển sổ còn lại, cầm lên bắt đầu đọc.

Thứ viết ở trên những quyển sổ này bèn tương đối dễ lý giải rồi, đại thể đều là sinh thời của Khâu Xử Đạo, từ sau khi ông ta trở thành Tiên sư của tộc Khương, ngẫu nhiên quan sát tướng sao, phát hiện thuật phong thủy có liên quan càng nhiều tới tướng sao, vậy nên bắt đầu nghiên cứu thuật pháp phong thủy tướng sao, cuối cùng nghiên cứu ra Táng ảnh quan sơn.

Còn nguồn gốc của thứ nấm đầu xác này, kỳ thực cũng là phát hiện trong lăng mộ của Xác âm luyến dương, là vật thủ mộ của Quân vương mất nước.

Mở đọc hết tất cả sách vở, tôi cuối cùng cũng biết tại sao Táng ảnh quan sơn lại lưu truyền ra ngoài.

Năm đó ông ta vốn có thê thất, huyết mạch họ Khâu đã được tiếp nối, nhưng lại thích một người đàn bà, tên là Thẩm Hạnh.

Người đàn bà này am hiểu thuật phong thủy, lại rất có mưu mô, vấp phải sự phản đối của chính thất, cùng với lời ngăn cản của nhà họ Liễu.

Khâu Xử Đạo cuối cùng vẫn động lòng ích kỷ, để Thẩm Hạnh rời đi, hơn nữa còn đem Táng ảnh quan sơn viết ra một bản khác, cho bà ta đem theo.

Lúc Thẩm Hạnh rời đi, còn đang mang thai...

Ông ta vì để Thẩm Hạnh có năng lực tự vệ, thậm chí còn cho bà ta đem theo một cây nấm đầu xác.

Ông ta trước sau gì đều vẫn nhớ mãi không quên được Thẩm Hạnh, dẫn đến việc trước lúc chết, còn ra lệnh điêu khắc tượng đá của Thẩm Hạnh, để bà ta hầu hạ bên cạnh tượng đá của ông ta.

Đặt cuốn sổ cuối cùng xuống, tôi thở hắt ra một hơi.

Kế Nương, chắc là huyết mạch tiếp diễn của Thẩm Hạnh, truy ngược nguồn gốc, trên người bà ta còn chảy dòng máu của Khâu Xử Đạo.

Thẩm Kế nếu đã là hậu duệ của Kế Nương, vậy thì cô ta cũng chính là hậu duệ của Khâu Xử Đạo.

Tôi đột nhiên dâng lên một ý tưởng: Chức Tiên sư này hoặc giả để Thẩm Kế đảm nhận, càng thích hợp hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận