Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 468: MỜI CẬU CƯỢC MỘT VÁN

Tốc độ của tôi không hề chậm lại, rất nhanh đã leo ra khỏi mái nhà của gian phòng này.

Chiếc thang thõng xuống đang đung đưa, sau khi ra khỏi mái nhà, thì lại là chiếc thang treo bị găm vào trong núi băng.

Sau khi leo lên trên thang treo xong, ngấm vào tay là cảm giác cứng ngắc, lạnh buốt.

Cho dù là trong mơ, mà cũng vẫn khiến tôi cảm giác bàn tay không ngừng đau buốt!

Gió tuyết không ngừng gào thét bên tai, giống như từng con dao đang cứa lên trên da thịt.

Tôi cắn răng trèo lên trên, cũng chẳng biết đã leo bao lâu, cảm giác phía dưới có một ánh nhìn lạnh buốt.

Cúi đầu nhìn một cái, Thẩm Kế đứng ngay ở trong gian phòng bên dưới, cô ta đang ngửa đầu nhìn tôi.

Tôi không ngừng nghỉ mà tiếp tục leo lên trên.

Cuối cùng cũng tới tận cùng của chiếc thang treo.

Chẳng biết tại sao, tôi muốn nhìn rõ chỗ đình nghỉ chân này, nhưng lại phát hiện nó rất mơ hồ.

Kế Nương đích thực đang đứng trên đình nghỉ chân.

Bà ta cũng rất mơ hồ, cho dù là lại gần đến mức độ này, mà vẫn như không nhìn rõ được mặt bà ta.

Tôi vừa đứng vững trên đình nghỉ chân, thì đột nhiên từ tám phương bốn hướng đều vang lên một giọng đàn bà lạnh lẽo.

“Ta không thích đàn ông không quý trọng mạng sống.”

“Ngươi sắp chết rồi.”

Đột nhiên tôi cảm thấy cả người trên dưới đều vô cùng ngứa ngáy.

Cái kiểu ngứa ngáy này gần như xuyên thấu nội tâm, tôi không nhịn nổi mà gãi cánh tay một cái, thì cực kỳ kinh hãi!

Bởi vì trên phần da cánh tay tôi, lại đâm ra một cây nấm nho nhỏ.

Nhìn kỹ một chút, thì đây chẳng phải chính là nấm đầu xác sao?

Cái cảm giác ngứa ngáy đó, phải nói là thấu tận tim gan, căn bản không thể nén xuống được.

Tôi không nhịn nổi mà đưa tay gãi một phát, nhưng da lại bị gãi rách ra một cái lỗ luôn.

Lấy bỏ một cây nấm đầu xác, nhưng từ trong vết thương lại chồi ra một cây khác to hơn.

Đồng thời mỗi một vị trí trên người, đều giống như có thứ gì đó chui ra vậy, trán tôi rịn mồ hôi, mồ hôi còn chưa rơi xuống đã trở nên đông cứng...

Ý thức dần trở nên mơ hồ, ngày càng mơ hồ, bên tai dường như nghe thấy tiếng đàn bà khẽ lẩm nhẩm.

“Quang ảnh chi táng, thượng địa chi sơn, như phục như liền, nguồn gốc tại thiên...”

“Hoàng đạo chi cát, Nhị Ngũ chi tinh, Sơn long chi khí, Vũ hóa chi môn...”

Nỗi sợ hãi, triệt để nuốt trọn ý thức của tôi.

Chớp mắt, tất cả những thứ này dường như đều chìm vào trong bóng tối, tôi cũng như rơi xuống phía dưới.

Vụt mở mắt ra, ngồi bật dậy!

Trong lòng có một thứ cảm giác sợ hãi và mất trọng lực mãnh liệt.

Tôi giơ tay áo lên theo bản năng, nhưng phát hiện trên người mình không còn là áo đại liệm nữa.

Màu da bình thường, cũng không có cảm giác ngứa ngáy, ánh nắng gay gắt chiếu vào trong phòng, hơi chói mắt, cảm giác nóng bỏng luồn vào trong da.

Tôi vô thức đưa tay xoa xoa bắp tay.

Làn da săn chắc, cũng không bị lở loét, càng không nát rữa như trong mơ.

Tôi vẫn không nhịn nổi mà đầu rỉ đầy mồ hôi.

Nội dung trong giấc mơ này, quá đáng sợ, thứ nấm đầu xác đó, đúng là có thể lấy mạng người trong chớp mắt được?

Tôi cảm giác Kế Nương quá kỳ dị, Thẩm Kế cũng quá thần bí.

Cũng chẳng biết có phải vì đây là giấc mơ, là nguyên nhân tôi tưởng tượng ra không.

Cố hết sức xua tan tư duy trong đầu, tôi rời khỏi giường đi rửa mặt.

Bước ra khỏi phòng, ánh nắng chiếu thẳng lên trên mặt, móc điện thoại ra nhìn một cái, vừa hay là hơn hai giờ chiều, tôi cũng đã ngủ một quãng thời gian không ngắn rồi.

Trong sân không có người, tôi cũng chẳng biết Lưu Văn Tam đã tỉnh chưa, không muốn đi quấy rầy lão.

Đi thẳng từ trong dãy nhà bên ra, tôi qua chỗ tiền viện.

Trần mù đang ở trong tiền viện, Phùng Chí Vinh cũng ở đây, hai người dường như đang bàn bạc chuyện gì đó.

Tôi cũng nhìn thấy Từ Thi Vũ đang ở bên cạnh.

Vẫn là Từ Thi Vũ ngẩng đầu lên nhìn thấy tôi trước, trên mặt cô ta nở nụ cười, vẫy vẫy tay với tôi.

Tôi đến gần trước mặt bọn họ.

Phùng Chí Vinh lập tức mời tôi ngồi xuống.

Trần mù thì hỏi tôi hôm qua về lúc nào, không có vấn đề gì lớn chứ?

Phùng Chí Vinh cũng cười ha hả nói: “Trần tiên sinh, La tiên sinh bây giờ đâu còn như xưa nữa, chuyện của Thương Tượng chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, cậu ta nhất định cũng đã lấy được lòng của Thương Tượng, người đó là một thợ thủ công giỏi.”

Trần mù vẫn cứ nhìn tôi, tôi bèn kể sơ một chút về chuyện trong nhà Thương Tượng.

Phùng Khuất chắc chắn đã về rồi, có điều Phùng Khuất cũng không biết tình hình sau đó.

Rõ ràng lúc này Lưu Văn Tam cũng vẫn chưa dậy.

Nếu không Trần mù đã sớm biết rồi mới đúng.

“Mẫu sát tử, đúng là ít thấy, mày làm rất tốt.” Trần mù gật gật đầu.

Con mắt màu xám trắng, vẫn dừng lại trên người tôi rất lâu.

“Âm dương chỉ đường, mày sắp thành tài rồi.” Câu cuối cùng này của lão, thì lại có đôi phần cảm thán.

Tôi gãi gãi đầu, nói tôi còn kém xa.

Trần mù lái sang vấn đề khác, nói bọn lão đã bàn bạc xong chuyện định đối phó với Lý Đức Hiền như thế nào rồi.

Tâm trí tôi ngưng lại, lập tức hỏi bọn họ, tình hình cụ thể là gì?

Trần mù nhìn Phùng Chí Vinh một cái.

Phùng Chí Vinh uống nửa tách trà, hắng giọng, rồi mới nói: “Việc buôn bán mà Lý Đức Hiền làm là điểm Âm hôn, để người ta đồng táng.”

“Đàm phán giá cả bán xác chết, lão giao cho Cố Thiên Lương, thậm chí việc đào mộ cũng là Cố Thiên Lương dẫn tay chân đi làm.”

“Việc điểm Âm hôn, mở đàn hạ táng, và điểm huyệt mộ, thì bắt buộc là Lý Đức Hiền đích thân cầm dao rồi.”

“Ông bạn đó của tôi hẹn thời gian với Lý Đức Hiền là tối mai, tôi với Trần tiên sinh bàn bạc là, để người nhà họ Phùng trà trộn vào trong gia tộc của ông bạn tôi, đồng thời bọn họ cũng sẽ điều động tập trung lượng lớn người mai phục sẵn ở xung quanh, tránh để Lý Đức Hiền chạy mất.”

“Từ tiểu thư cũng sẽ thông báo cho bên Công an cài cắm cảnh sát chìm ở xung quanh.”

“Người động thủ chính, vẫn phải là La tiên sinh cậu, cùng với Trần tiên sinh và Lưu tiên sinh, vì dù sao lão Lý Đức Hiền này cũng kỳ dị lắm, người bình thường sợ là chỉ đi nạp mạng thôi.”

Tôi nhíu mày, nói như thế bắt buộc phải ngàn vạn lần cẩn thận, bởi vì một khi lộ ra sơ hở gì, Lý Đức Hiền chắc chắn sẽ không xuất hiện.

Hơn nữa sau này muốn tìm ra lão, thì sẽ càng khó khăn hơn nữa.

Phùng Chí Vinh xoa xoa cằm, ông ta gật gật đầu, tiếp tục nói: “Lý Đức Hiền mười phần tin tưởng ông bạn đó của tôi, bạn tôi bỏ ra không ít tiền tài, người chết vì tiền chim chết vì mồi mà, Lý Đức Hiền làm những chuyện táng tận lương tâm này, chẳng phải cũng là vì tiền sao?”

“Dùng người không nghi ngờ, nghi ngờ thì không dùng, La tiên sinh, đây đích thực là một cơ hội.”

Thần sắc Phùng Chí Vinh rất thành khẩn.

Lúc này từ Thi Vũ cũng khẽ nói: “Tôi cũng đã sắp xếp kế hoạch dự phòng, bên Cục đã xác định nhắm vào Vương Kim Cúc rồi, nếu Lý Đức Hiền xuất hiện vấn đề, thì sẽ lập tức thu lưới, ít nhất có thể tóm được một tên.”

Tôi trầm ngâm một lát, rồi mới gật gật đầu.

Đồng thời tôi cũng đã phát giác ra, từ sau khi Trần mù đến bên cạnh tôi, thì Lý Đức Hiền dường như liền án binh bất động.

Lão chắc là phát hiện tôi không có sơ hở, không dễ động thủ.

Đây chẳng phải cũng ứng với câu nói đó của Trần mù sao, Lý Đức Hiền muốn làm tôi rối tung lên, lấy bất biến, là có thể ứng phó được với vạn biến này!

Trong lúc suy nghĩ, tôi cũng hỏi Phùng Chí Vinh, chúng tôi lúc nào thì đi?

Cần phải trà trộn cùng với những người kia sao?

Phùng Chí Vinh lắc lắc đầu, ông ta được cái đã định liệu sẵn, mà dường như còn có chút hưng phấn nữa.

“Không, La tiên sinh, tôi muốn mời cậu cược một ván!”

“Các cậu là mục tiêu quá rõ ràng, xuất hiện trong tầm mắt của Lý Đức Hiền, lão chắc chắn sẽ phát giác, bản lĩnh của phong thủy sư đều không nhỏ. Nhưng có một chỗ, lão chắc chắn sẽ không phát giác được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận