Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 457: NÓ SỢ MÀY

Chúng tôi đi phía trước, cô ta cố ý giảm tốc độ một chút, đi ở phía sau.

Kết quả cô ta nhìn thấy chúng tôi đi đường vòng, cô ta chỉ dừng lại có một tý, mà chúng tôi đã biến mất không thấy đâu nữa.

Tiếp đấy cô ta lại lựa chọn dựa vào bản năng, đi thẳng lên trước, kết quả bèn đi ra ngoài luôn.

Phùng Khuất cũng bừng tỉnh, nói kỳ thực chính là do chúng tôi đi quá sát nhau, nếu chia nhau kéo dài khoảng cách một chút, thì cũng có thể phát hiện ra vấn đề?

Ngay tiếp đó hắn lại cười khổ, nói: “Tôi cũng chỉ xong việc mới thành Gia Cát Lượng, lúc đó làm gì có cái gan đó?”

Phùng Bảo cũng chưa hết sợ hãi, gật đầu.

Chẳng mấy chốc, chúng tôi đã đến ngoài cổng Triều dương trạch.

Cổng nhà đóng chặt, không một kẽ hở.

Tôi lên trước gõ cửa.

Tiếng cộc cộc cộc vang lên, còn có chút tiếng vọng.

Đồng thời tôi cũng rất cảnh giác, đề phòng nhỡ đâu Lý Đức Hiền đã hạ thủ với Trần mù.

Tiếng bước chân từ sau cổng vọng lại, rồi cánh cổng được mở ra.

Phía sau cổng, là Hoa Cô với bộ dạng ngái ngủ.

Cô ta dụi dụi mắt, vẻ mặt rất ngạc nhiên: “La Thập Lục? Nửa đêm nửa hôm, sao cậu tới đây?”

“Các cậu chẳng phải vừa mới về sao? Lại có chuyện gì tới tìm chú Trần nữa?”

Câu nói này của Hoa Cô, tuy ngoài mặt không có gì, nhưng tôi cũng có thể nghe ra chi tiết, cô ta có chút trách móc.

Tôi không khỏi cười khổ trong lòng, câu nói này của cô ta đúng là không sai, chúng tôi cũng chỉ mới về có hai ngày, mà chuyện này đã gấp đến tận mặt rồi.

“Hai người ở đây không xảy ra chuyện gì chứ? Chú Trần đang ngủ à?” Tôi mở miệng hỏi.

Hoa Cô hơi nhíu mày: “Có chuyện gì được?”

Cô ta cũng không tiếp tục dụi mắt nữa, rõ ràng là đã tỉnh táo lại.

Rồi tiếp tục chằm chằm nhìn tôi, cô ta bất chợt kêu lên một tiếng, bịt miệng lại, trong mắt đầy sự kinh ngạc.

“Cậu... cậu là La Thập Lục thật?...”

Phản ứng của Hoa Cô nằm trong dự liệu của tôi, tôi cũng rất trịnh trọng, nói bây giờ tôi cần gặp chú Trần, đích thực đã xảy ra chuyện không nhỏ.

Cô ta nghe vậy mới tránh đường, mời chúng tôi vào trong.

Lúc nhìn nhau với Từ Thi Vũ, Hoa Cô còn gọi một tiếng Từ cảnh quan rất thân thiện.

Hồi đó, vụ án của chồng Hoa Cô chính là do Từ Thi Vũ xử lý.

Từ Thi Vũ cũng đáp lại bằng một nụ cười.

Sau khi vào trong sân, tôi bèn cảm giác từng đợt nóng lạnh đan xen như đang xuyên qua thân thể.

Bốn góc sân lồi ra phía ngoài, hướng Đông Nam Tây xây ba gian nhà, phía bắc là một bồn hoa.

Cây chuối tây, gỗ đào, một vạt rừng tre, cùng với một số thực vật trung hòa Âm Dương.

Gian nhà ở phía nam đó, cửa phòng có chút giống với Âm hồ trạch, toát ra màu đỏ.

Cánh cửa gian nhà phía tây khép hờ, nhìn một cái là có thể nhận ra, đây là phòng Hoa Cô ở.

Tôi sải bước đi về phía gian nhà ở phía đông, sau khi đến gần, tôi liền gõ cửa luôn, cũng gọi một tiếng chú Trần.

Két một tiếng, cửa phòng bị đẩy mở.

Người mở cửa không phải Trần mù, mà ngược lại là ngao sói.

Nó nhảy cẫng lên đầy hưng phấn, còn liếm về phía mặt tôi.

Tôi vội đưa tay ra đỡ, cuối cùng tôi bị liếm nguyên một tay toàn nước bọt.

Hoa Cô cũng vội vàng chạy vào trong phòng của Trần mù.

“Thập Lục, xảy ra chuyện rồi à?” Tiếng Trần mù vang lên.

Tôi cũng không do dự, bảo luôn với Trần mù, Lý Đức Hiền tới rồi, hơn nữa động tĩnh còn không nhỏ.

Chỉ đôi ba câu, tôi đã đem chuyện lão làm ra kể một lượt, bao gồm cả bố trí đêm nay bên ngoài Triều dương trạch.

Đồng thời tôi cũng nghe thấy, ở trong phòng, Hoa Cô còn đang nói gì đó, lẻ tẻ mấy chữ có tóc, mặt với gì gì đó nữa.

Chỉ tầm một hai phút sau, Trần mù đã bước ra.

Hoa Cô dẫn lão đi đến ngồi xuống cạnh chiếc bàn đá ở giữa sân, tôi cũng vội vàng bước qua.

Tâm mày của Trần mù, đã nhíu lại thành một chữ xuyên rồi.

Con mắt xám trắng của lão chằm chằm nhìn vào mặt tôi, đột nhiên nói một câu: “Hoa Cô bảo, mày già rồi?” Trần mù căn bản không tiếp lời mấy câu ban nãy tôi nói về Lý Đức Hiền, cũng không đếm xỉa đến nguy hiểm bên ngoài Triều dương trạch.

Mà câu hỏi của lão, lại khiến tôi nghẹn lời.

Lúc này, ánh mắt của Phùng Bảo và Phùng Khuất cũng dừng lại trên mặt tôi.

Còn Từ Thi Vũ, thì càng cắn môi, nhìn thẳng luôn vào mắt tôi.

“Đỡ âm linh, một người chết, một người sống, đỡ cho người chết, ôm tâm lý phá vỡ cấm kỵ để làm, đúng không?” Trần mù đột nhiên lại nói.

“Vâng.” Tôi gật gật đầu, thở dài một tiếng: “Người chết cũng là vì cháu mà chết.”

Trần mù lại im lặng không nói, lão im lặng một cái, khiến trong sân liền trở nên yên tĩnh.

“Chú từng thấy ông nội mày dùng Hoàng thuật, nghe qua ông ấy dùng Sát thuật, ông ấy nổi tiếng cũng bởi Sát thuật đó.”

“Chỉ có điều, chú chưa thấy ông ấy dùng qua Sinh thuật, nhưng Lưu âm bà thì từng dùng qua.”

Giọng nói của Trần mù, cũng có chút khàn khàn, lão lắc lắc đầu: “Đã dùng sinh thuật, thì chắc chắn sẽ có một âm sanh tử, Thập Lục, chuyện này mày làm đúng, mà làm cũng không đúng.”

“Mười năm dương thọ, mất rồi thì thôi, bản thân mày cũng là âm sanh tử, có thể sống sót được cũng đã không dễ dàng gì.”

“Nhưng đứa bé đó, lại không giống với mày.”

“Mày quản chuyện nó sống, quản được bây giờ nó không chết, nhưng rất khó quản được cho nó tiếp tục sống sót, mày nghĩ xem để mày sống sót, ông nội mày đã trả giá gì?”

“Đó không chỉ là mười năm dương thọ của Lưu âm bà.”

“Việc này...” Lời của Trần mù, đúng thật khiến tôi không biết trả lời như thế nào.

Bởi vì tôi hoàn toàn không nghĩ tới điểm đó...

Cuối cùng Trần mù thở dài một tiếng, lão đứng dậy, đưa tay lên, sờ vào vị trí khóe mắt của tôi, rồi lại chạm vào tóc tôi.

“Một thằng thanh niên, mà khóe mắt có nếp nhăn, mái tóc hoa râm, làm gì còn có bóng dáng gì của thanh niên, chuyện này, chúng ta cần phải bàn bạc kỹ lưỡng, còn phải gặp Âm tiên sinh nữa.”

Từ Thi Vũ đột nhiên hỏi nhỏ một câu: “Chú Trần, dương thọ của Thập Lục, có bù lại được không?”

Giọng điệu của cô ta rụt rè, cũng có chút sợ sệt và lo lắng.

Nhưng sự lo lắng sợ sệt này, rõ ràng không phải là bởi vì Trần mù.

Chẳng biết tại sao, tôi cảm giác tim tôi có chút khó chịu.

Từ Thi Vũ đang quan tâm tôi, tại sao tôi ngược lại thấy khó chịu?

“Mệnh số sở dĩ gọi là mệnh số, chính là bởi vì trong mệnh có số, dương thọ cũng vậy, thọ hết bèn chết, từ cổ chí kim cũng có người có thuật kéo dài tuổi thọ, nhưng cũng có người đến chết vẫn đang giãy giụa không muốn chết.”

“Chú với Thập Lục vừa mới gặp qua loại người không muốn chết.”

“Gái ạ, mày cứ yên tâm đi, Thập Lục mệnh nặng, không mỏng mảnh thế đâu.”

Nói xong, Trần mù mới tiếp tục nói: “Lý Đức Hiền, nó nhất định sẽ tới tìm mày, nhìn vẻ như mày bị nó đánh cho không kịp trở tay, nhưng như vậy đâu phải không có nghĩa là nó đang sợ mày?”

“Bởi vì sợ, nên mới làm bao nhiêu việc chuẩn bị như thế.”

“Đừng có tự làm mình loạn.”

Trần mù bình tĩnh nói “Nó không dám đến nhà, chỉ có thể giấu đầu giấu đuôi, mà cái đuôi này của nó, không giấu nổi đâu.”

“Mày nói có phải không hả, gái?” Cuối cùng, Trần mù lại nhìn sang Từ Thi Vũ.

Từ Thi Vũ cắn môi dưới, gật gật đầu.

Tim tôi đập đánh thịch một cái.

Trần mù tiếp tục mở miệng bảo: “Chú qua thôn Liễu Hà một chuyến, đi thông báo cho Lưu Văn Tam và Âm tiên sinh, Thập Lục, mày đưa Thi Vũ qua nhà họ Phùng.”

“Lý Đức Hiền định làm mày rối tung lên, khiến mày hành động mù quáng, mày không động, nó sẽ không biết làm thế nào, lấy bất biến ứng vạn biến, hoặc là trực tiếp Rút củi dưới đáy nồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận