Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

Chương 165: NGŨ HÀNH BÁT QUÁI LẦN LƯỢT HIỂN HIỆN



Cùng lúc này, trên người tôi cũng toàn là da gà nổi dày đặc...

Không phải là tất cả xác chết, đều bị mụ đàn bà với lão già chết tiệt kia thu hút qua đó rồi sao?

Thế cái bóng đen bám lấy dây thừng của chúng tôi, lại là thứ gì?

Trong lòng lạnh ngắt, còn có một thứ cảm giác sợ hại với điều chưa biết.

Sợi thừng này có cảm giác không chịu được áp lực nước, sợi xác rắn bắt đầu đứt ra.

Cũng có cả thứ áp lực mà cái bóng đen bên trên gây nên với tôi.

Nếu như lúc này mà dây thừng đứt, bị hút vào trong lỗ hổng đó.

Tôi cũng chẳng biết sẽ bị cuốn đi đến tận chỗ nào!

Tuy rằng ban nãy dùng Định la bàn đã suy đoán được một ít.

Nhưng tôi cũng không hiểu rõ bố cục địa lý phía dưới hạ du của đập sông Dương.

Trên cơ bản là nếu dây thừng đứt, thì mười chết không sống!

Trong lúc suy nghĩ, tôi cũng phản ứng lại, làm theo Lưu Văn Tamcùng bám lấy dây thừng trèo lên trên.

Lúc này chúng tôi coi như là ngược dòng lên trên, áp lực nước không nhỏ, tốc độ của tôi cũng chẳng nhanh vào đâu được.

Tốc độ của Lưu Văn Tam phải nhanh hơn tôi rất nhiều.

Chỉ trong vòng mấy giây, lão đã vọt lên trên tận mấy mét, tuy rằng phía trước chân đập Giang Đê có tầm nhìn, nhưng sau mấy mét cũng yếu đi nhiều.

Lại mười mấy giây trôi qua.

Lưu Văn Tam đã leo lên tới vị trí chỗ cái bóng đen kia!

Đồng tử tôi co mạnh, trên trán gân xanh đều nổi cả lên.

Rõ ràng, tôi nhìn thấy Lưu Văn Tam vung đao!

Lúc nhảy xuống sông, lão không đem theo trảm quỷ đao, mà là thanh mã tấu Hà Thái Nhi lén lút cầm theo.

Sau động tác vung hai nhát đao xong, cái bóng đen đó liền trốn chạy vào trong làn nước bên cạnh.

Lập tức, cảm giác rung rung dây thừng truyền tới tôi cũng đã biến mất.

Giây tiếp theo, tôi dường như cảm thấy dòng nước chảy qua trước mắt có vài tia màu đỏ, giống như là máu vậy.

Nước sâu chỉ có mấy chục mét, mà chúng tôi phải leo mất bảy tám phút, cuối cùng cũng thoát được khỏi dòng nước chảy xiết ở phía dưới xoáy nước, lúc lên đến vị trí trên mặt sông, tôi vẫn cảm thấy tý xoáy nước này chẳng có mấy lực kéo.

Lưu Văn Tam nổi lên trên mặt sông, thuận theo dây thừng trèo lên trên.

Tiếp đó lại vứt một sợi thừng khác xuống dưới, tôi bám vào cả hai sợi thừng này mà trèo, lúc này mới lên được trên mặt sông.

Đương nhiên, trong đó cũng có nhờ Lưu Văn Tam kéo tôi, và sự giúp đỡ của Hà Thái Nhi.

Gió sông thổi lên trên người, tôi rùng mình một cái, lạnh đến mức cứ run cầm cập.

“Chú Văn Tam... Ban nãy là thứ gì vậy?”

Cùng lúc với việc mở mồm hỏi, tôi cũng cúi đầu nhìn sợi dây thừng một cái.

Khiến da đầu tôi tê rần là.

Trên bề mặt sợi thừng có rất nhiều vết bị cắn rứt, đoạn dưới cùng đó đúng là do nước chảy quá xiết, áp lực nước quá mạnh tạo nên dấu hiệu bung đứt.

Có điều trong dây thừng có xen kẽ sợi thép, nên nhìn như sắp đứt, nhưng vẫn không đứt.

Còn trong đoạn bị cắn rứt kia, đến sợi thép cũng bị cắn đứt không ít, cả một nửa sợi thừng đều bị đứt rời ra rồi.

Nếu không phải do Lưu Văn Tam phản ứng kịp thời, thì đợi chờ chúng tôi sẽ là rắc rối lớn.

Lưu Văn Tam châm một điếu thuốc, bập bập rít một hơi, sau đó mới nói: “Quỷ nước.”

Trong lòng tôi lại có một luồng khí lạnh.

Quỷ nước không phải là quỷ, mà là khỉ nước, ở dưới nước còn đáng sợ hơn cả quỷ.

Khi đó Lưu Văn Tam cũng dùng mỡ xác quỷ nước, cũng là khởi nguồn của tụ tập sát dưới sông.

Chỉ có điều tôi vẫn chưa từng thấy, cũng chẳng biết đáng sợ đến mực nào.

Răng có thể cắn đứt sợi thép, chắc chắn không thể xem thường được, cũng chẳng biết tại sao tôi và Lưu Văn Tam lại dính dáng tới chúng nó nữa.

Hay là bởi vì, Lưu Văn Tam từng sử dụng mỡ xác quỷ nước?

Trong lúc tôi xuất thần, Hà Thái Nhi lại lộ ra vẻ mặt sốt ruột và bất an.

Bà ta lập tức hỏi dồn tôi và Lưu Văn Tam: “Hai người xuống đến dưới chân đập chưa? Nhìn thấy chưa?”

“Khổ Nhi, nó còn đó không?”

Tròng mắt Hà Thái Nhi có hơi đỏ lên, túm lấy cẳng tay của Lưu Văn Tam.

Lưu Văn Tam nhổ bỏ đầu lọc thuốc, mắt lão cũng hơi có chút đỏ, nhưng lại gật mạnh đầu: “Còn!”

Tiếp đấy, lão lại nhìn sang tôi, khàn giọng nói: “Thập Lục, mày cũng đã thấy rồi, có cách gì không?” Lão không ngừng nghỉ, mà lại tiếp tục nói: “Cach chỗ cái lỗ hổng đó càng gần, dòng nước chảy càng xiết, chống đỡ cũng không nổi, kể cả buộc dây thừng được chế bằng phương pháp bí truyền của người vớt xác, cũng sẽ đứt.”

“Mày nhìn sợi thừng này, đã sắp đến trước cái lỗ hổng rồi đúng không, đấy đã là độ dài cực hạn rồi. Dài thêm nữa, sẽ không chịu nổi.”

Không có cách gì tiếp cận lỗ hổng, đem xác con trai chú lên.”

Nói rồi, Lưu Văn Tam lại càng sáng mắt nhìn tôi.

Trong mắt lão có rất nhiều hy vọng, đương nhiên, cũng có vài phần phức tạp không nói nên lời.

Tôi hít sâu một hơi, gật đầu nói: “Không sai, tiểu Can long này của sông Dương, lấy biên giới nước phân cắt, có dùng phương pháp phân dòng này, xả bỏ phần nước quá khả năng chịu của đập, hihf thành Chi long và tiểu Chi long, cái lỗ hổng đó tương đương với khởi nguồn của tiểu Chi long, chỉ dựa vào sức người, chắc chắn không thể chịu nổi. Cũng không thể khiến nước chảy ngược.”

“Nhưng nếu Khổ Nhi thuận theo dòng nước chảy đi thì sao?” Tôi nhìn chằm chằm Lưu Văn Tam, sau đó lại xoay tay, chỉ vào phía sau của đập sông Dương!

Phía trước đập, là con sông Dương được trữ đầy nước.

Phía sau thì sông Dương trở nên nhỏ hơn rất nhiều, đại khái chỉ nhỏ bằng một phần tư phía trước, mà phía đằng sau, còn có rất nhiều kênh mương và phân nhánh khác.

“Thuận theo những lỗ hổng kia ra, là sẽ trôi vào trong Chi long. Tới lúc đó sẽ có thể trực tiếp lên bờ.”

Tôi vừa mới dứt lời, đầu mày Lưu Văn Tam đã nhíu chặt lại.

Lão mãi không nói năng gì.

Mà hút liền ba điếu thuốc, tới lúc ho sặc sụa không khừng, mới nói một câu: “Thập Lục, mày có thể chắc chắn, còn ra ngoài được không? Liệu có bị kẹt ở phía trong đập không? Hoặc là, người ra ngoài có còn sống không?”

Lưu Văn Tam thở hắt một hơi dài, ánh mắt cũng thuận theo hướng nhìn của tôi.

Lão lại thở dài một tiếng, lắc đầu nói: “Hơn nữa, sau khi mày nhìn con đập phân luồng nước xong, cả trăm con kênh, có chỗ rất nguy hiểm, dòng chảy vào nơi khác nhau, kết quả cũng sẽ không giống nhau. May mắn, thì vào kênh dẫn nước tưới, đen đủi, nhỡ mà vào kênh dẫn nước cho trạm thủy điện thì sao?”

“Còn có một số nhà máy, cũng phải dùng nước, dòng nước sông nhanh mạnh như thế này tống ra, lại bị đẩy vào những đoạn nguy hiểm kia, đến chú cũng không sống sót được, nói gì đến người khác?”

Tôi cúi đầu lấy Định la bàn ra, không trả lời Lưu Văn Tam ngay lập tức, mà đi xem la bàn.

Dưới ánh trăng, màu đồng trên bề mặt của Định la bàn ánh lên từng tia sáng lạnh lẽo.

Phán đoán của tôi, là dựa vào sự kết hợp giữa Định la bàn và Trạch kinh, cùng với Cốt tướng mà ra.

Cúi đầu nhìn tầng bát quái ở vòng trong cùng, kim chỉ đang hơi hơi lay động.

Tôi lại lấy con đập làm huyệt vị, phân biệt phương vị.

Rất nhanh, tôi liền bước nhanh qua phía đầu kia của con đập.

Mấy phút sau, tôi dừng lại, chỉ vào một con kênh rộng ba bốn mét ở phía dưới tầm ba mươi mét.

Dòng nước chảy xiết, từ trong lỗ hổng dưới chân đập xối ra.

Vị trí chân móng ở mặt bên này, ít nhất phải có hàng trăm hàng ngàn lỗ hổng xả nước.

So với vẻ bình lặng của sông Dương ở mặt bên kia, thì mặt bên này lúc nào cũng có nước chảy ầm ầm.

Chỉ vào con kênh rộng ba bốn mét đó, tôi lại chỉ ra phía không xa, mắt thường có thể nhìn thấy, con kênh này được dùng để dẫn nước tưới.

Ra phía ngoài mấy trăm mét, con kênh được chia dòng ra vùng đồng ruộng ở hạ du!

Ngoài kênh dẫn nước ở hai bên, phần chính giữa sông Dương sau khi bị ngăn dòng, chỉ còn lại nhánh sông nhỏ bằng một phần ba so với phía trước đang từ từ chảy, mấy lỗ hổng lớn nhất ở chỗ giữa nhất, cũng xả ra lượng nước lớn nhất.

Nếu như con đập vỡ, tất cả người ở dưới hạ du đều phải gặp họa.

Dẹp bỏ những suy nghĩ thừa thãi qua một bên, tôi cũng nhìn sang Hà Thái Nhi và Lưu Văn Tam, trầm giọng nói: “Chú Văn Tam, dì Thái, Khổ Nhi của hai người, nếu như không bị thanh mã tấu đó chặn lại, thì sẽ bị xả ra từ chỗ này.”

Trong mắt Lưu Văn Tam rõ ràng có vài phần kinh ngạc, lão không hiểu, hỏi: “Số lỗ hổng ở mặt sau này cả trăm cái, mày làm thế nào mà chắc chắn được?”

Tôi cười cười, giải thích nói: “Khổ là bộ đầu thảo, đầu thảo thuộc Tốn, Tốn lại là thuộc Mộc, nhưng tốn là tiểu Mộc, tiểu mộc không phải là từ chỉ thay cho rừng cây, mà chính là ứng với loại hoa màu trong đồng ruộng tùy mùa mà sinh, tùy mùa mà diệt.”

“Nếu như trong tên của nó mang bộ Mộc, thì là thuộc quẻ Chấn, đại Mộc, chỗ bị xả ra, sẽ là một chỗ khác, sợ là sẽ nguy hiểm hơn chỗ này nhiều, cháu vẫn chưa phán đoán ra được.”

Lưu Văn Tam im lặng một lát, nói: “Chú hiểu ý mày rồi, mày muốn có người có thể rút mã tấu ra, rồi con trai chú sẽ ra từ chỗ này, đúng không?”

Nét cười trên mặt tôi dần ít đi, đầu mày cũng hơi nhíu lại, sau đó mới nói: “Nó đúng là sẽ ra từ chỗ này. Nhưng vẫn còn một vấn đề nữa, đấy là sau khi rút mã tấu ra, người rút mã tấu, sẽ phải lên bờ bằng cách nào?”

“Nếu như dây thừng không trụ nổi, thì chỉ có một lựa chọn, bị đẩy ra cùng với xác đứa bé!”

“Trong tên của người này, không được có bộ chữ ứng trong bát quái, cũng không được đem theo đồ vật kim loại. Nếu không sẽ làm loạn tướng bát quái.”

“Một người một xác đồng thời bị xối vào trong nước, thì sẽ lấy tướng bát quái của xác đứa bé làm chủ, sẽ ra từ vị trí quẻ Tốn, nếu không, thì sẽ theo thuộc tính tướng bát quái của người sông, ra từ một vị trí khác.”

“Nếu như vậy, mức độ nguy hiểm sẽ tăng lên rất nhiều, và cũng có rất nhiều nhân tố không xác định.”

Hít sâu một hơi, tôi nói từng câu từng chữ: “Chú Văn Tam, cháu định sẽ xuống, chắc sẽ chắc chắn được khoảng trên 90%!”

Lưu Văn Tam lại quả quyết từ chối: “Không được!”

Tôi cau mày, lại lập tức giải thích với lão, trong tên của tôi không có những bộ chữ đó, ngoài ra, tôi còn là âm sanh tử, mệnh âm, càng gần với xác chết hơn, sẽ không có bất cứ ảnh hưởng bên ngoài nào.

Một điểm quan trọng nhất, nếu tôi không xong thật, thì còn có thể kêu cứu mạng.

Nói không chừng mẹ tôi có thể cứu tôi!

Đương nhiên, tôi không nói chuyện này ra.

Mẹ tôi theo tôi hơn hai mươi năm, mưu tính mẹ như thế này, trong lòng tôi ngoài việc áy náy ra, tôi cũng không muốn nói nhiều những thứ này với người khác.

Lưu Văn Tam không đếm xỉa đến những lời này của tôi, mà bình tĩnh hỏi tôi, tên đối ứng với bát quái, còn có những bộ chữ nào nữa?

Thân người tôi cứng đơ lại.

Lưu Văn Tam lại tiếp tục hỏi, bảo tôi nói thật cho lão biết, nếu không, bây giờ lập tức đi về.

Tôi cũng bị dồn đến hết cách, mới nói là, Càn Khôn Chấn Tốn Khảm Ly Đoài Cấn, lần lượt ứng với bộ chữ Kim Thổ Mộc Thảo Thủy Hỏa Sơn Thạch Khẩu, trong đó Sơn và Thạch đều ứng với quẻ Cấn.

Lưu Văn Tam lại cười lên, nói: “Thế có phải xong rồi không? Trong tên chú Văn Tam mày, cũng chẳng có liên quan gì đến mấy bộ chữ này, trong tên dì Thái mày còn có chữ Mộc kìa.”

Tôi: “....” Tiếp đấy, Lưu Văn Tam liền gật gật đầu, lẩm bẩm một mình: “Cứ quyết định thế đi, chú xuống nước, sau đó bọn chú ra từ chỗ này.”

Lưu Văn Tam cúi đầu xuống, chỉ vào vị trí kênh dẫn nước ban nãy tôi chỉ.

Trong mắt lão, đầy sự kiên quyết!

Tôi vẫn còn định nói tiếp, Lưu Văn Tam lại cười cười, nói: “Thập Lục, mày đừng cản chú, Khổ Nhi là con trai chú, không phải con trai mày, mà mày lại là con nuôi chú, còn là độc đinh của nhà họ La, chú sao có thể để mày mạo hiểm được?”

“Dì Thái mày nói đúng, chú là một người bố không làm tròn trách nhiệm.”

“Khổ Nhi ở suốt dưới chân đập chịu khổ, chú cũng liên tục bị ác mộng làm tỉnh giấc.”

“Lời các cụ cũng không sai, lỗi của cha khiến con chết thảm, hồn phách đứa con, sẽ theo cha cả đời.”

“Hơn nữa Lưu Văn Tam chú, mà sợ chết sao?”

Giây tiếp theo, trong mắt Lưu Văn Tam càng như lấp lánh ánh sao.

Lão cười ha hả: “Con sông Dương này, cũng chẳng dám lấy mạng người vớt xác chú đâu! Về tình về lý, đều phải là chú đi!”

Tôi bị Lưu Văn Tam nói cho tịt mồm, đang lúc chẳng biết giải thích như thế nào.

Thì đột nhiên phát hiện, tướng mặt của Lưu Văn Tam biến đổi rồi...

Bạn cần đăng nhập để bình luận