Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

Chương 183: CỐT KHÂU LŨNG, CHI CƯƠNG PHỤ, NƠI TỤ KHÍ!



Tiếng bước chân và tiếng thở dốc của mọi người trộn lẫn với nhau, tôi cứ lúc lại quay đầu nhìn một cái, để bảo đảm bên cạnh không bị mất người.

Cũng để chú ý đến xác chết của Lâm Minh và Vương Tiểu Yến.

Chỉ có điều, lúc này cái đầu lâu của Vương Tiểu Yến càng đen đi, lông đen trên mặt của Lâm minh cũng ngày càng nhiều hơn...

Đường núi rất dốc, chứ không dễ đi như trong khu mộ viên nhà họ Phùng.

Tôi hỏi Phùng Chí Vinh mượn một cái đồng hồ, nhìn thời gian một phát, lúc này đã gần đến giờ tý, cách lúc chúng tôi lên núi ít nhất cũng phải nửa tiếng đồng hồ, nhưng vẫn còn phải thêm một đoạn tương đối nữa mới tới sườn núi.

Thêm vào sự tồn tại của sương mù, rất ảnh hưởng tới tầm nhìn.

Lại đi lên trước thêm mười mấy phút nữa, tôi đột nhiên cảm giác sương mù ở xung quanh có chút xao động.

Dường như có mấy tiếng cười đầy vẻ nham hiểm, và còn cả cái kiểu ám muội của việc âm mưu đã thành công, bất thình lình xuất hiện.

Bất chợt dính một phát như thế, nguyên cả phần da đầu của tôi đều bắt đầu tê rần đi.

Ngao sói đột nhiên sủa nhỏ một tiếng, nó quay đầu nhìn ra phía sau chúng tôi, con mắt một màu đỏ quạch, da mõm lật lên rung rung, khiến đồng tử mắt tôi co lại.

Tôi cũng mất tự nhiên quay đầu lại.

Phía sau vừa hay vọng lại tiếng nói khóc mếu.

“La... La tiên sinh, gia... gia chủ, Phùng Bưu ban nãy nhìn thấy dưới đất có một cái tẩu thuốc bằng ngọc, liền thò tay xuống nhặt...”

“Sau đó nó đột nhiên bị một đôi tay ở trong sương mù thò ra lôi vào trong... Kinh khủng quá...” Người đó cao cao gầy gầy, mí mắt xệ xuống, như da bọc xương, hắn trợn to đôi mắt, trong ánh mắt toàn nỗi sợ hãi.

Mọi người đồng loạt dừng lại, sắc mặt Phùng Chí Vinh vô cùng khó coi.

“Phùng Bưu là tài xế lái xe ban nãy... La tiên sinh, đừng quản hắn, chúng ta lên núi trước.”

Những người khác cũng bị dọa cho ngu người, tuy rằng những người còn lại đều không biết Phùng Bưu biến mất như thế nào.

Nhưng nghe người đàn ông cao gầy kia nói một cái, nỗi sợ lập tức càng toát lên nhiều hơn.

“Gia chủ... La tiên sinh, chúng ta cứ nhanh lên núi đi, Phùng Bưu đâm đầu vào chỗ chết... Thì không chết không được, đừng làm liên lụy đến mọi người!”

Cho dù đều là người trong một gia tộc, trước mặt nỗi sợ hãi sống chết, không chỉ mỗi Phùng Chí Vinh, những người khác cũng đều có sự lựa chọn.

Tôi chắc chắn sẽ không vì một người như thế này mà làm ảnh hưởng đến việc lên núi.

Bởi vì lúc trước tôi đã nhắc nhở rồi, không được nhặt đồ bừa bãi, mà có người vẫn cố ý đâm đầu vào chỗ chết, tôi cũng hết cách.

Chỉ là, ánh mắt của tôi lại nhìn gã đàn ông gầy gầy kia một cách phức tạp.

Thân người và đôi chân gã, vẫn đang không ngừng run rẩy, vẻ mặt cũng đầy hoảng sợ.

Trong chớp mắt, tướng mặt của gã đã thay đổi, hai bên đầu như bị dao gọt đi vậy, đỉnh đầu nhọn lên.

Ánh mắt cũng trở nên trôi nổi, thậm chí trong đồng tử ngoài nỗi sợ hãi ra, chỉ còn lại toàn sự trống rỗng.

Ba nhọn sáu mòn, tất sẽ bần hàn!

Ánh mắt trống rống, ắt là sắp chết!

Ngoài điều này ra, ấn đường của gã đen xì cả mảng, xương cốt chỗ trung tâm nứt ra, xương dịch mã rũ xuống, đã là tướng người chết rồi!

“Anh tên là gì?” Tôi khàn giọng mở mồm.

Chân gã lại lập cập một cái, run giọng trả lời: “Tôi tên là Phùng Cương...”

“La tiên sinh... Không cần hỏi nó nữa, chúng ta lên núi trước đã.” Phùng Chí Vinh lại giục tôi một tiếng.

Tôi lắc lắc đầu, nheo mắt, nhìn chằm chằm vào Phùng Cương: “Anh đã nhặt thứ gì rồi? Còn không mau lấy ra?”

Giây tiếp theo, Phùng Cương bịch một cái, quỳ sụp xuống dưới đất.

Mặt gã mếu máo, giơ tay lên.

Trong làn sương mù, trên tay gã cầm một thỏi vàng trông hơi xỉn màu...

Chỉ nhìn một cái, là đã biết đây không phải đồ vật của mấy năm gần đây.

“Cứu... Cứu tôi...” Phùng Cương chỉ nói ra được một câu này.

Rồi gã đột nhiên hét lên một tiếng thảm thiết!

Mặt tôi biến sắc!

Giây phút đó, gã như mất kiềm chế, cả người vụt ngã ngửa ra sau, sau đó lăn xuống dưới núi như quả bầu lăn vậy!

Tiếng bình bịch vang lên, xen lẫn với tiếng la hét thảm thiết, xuyên thấu cả bầu trời đêm nơi rừng núi.

Tai tôi ù ù cả lên, trong đầu trống rỗng mất một chớp mắt.

Những người khác đều hoàn toàn sợ chết khiếp, có người còn sợ tè cả ra.

Miệng Phùng Chí Vinh mấp máy một cái, ánh mắt ông ta dữ tợn hơn không ít: “Đây là hậu quả của việc không nghe lời cảnh cáo của La tiên sinh! Yên ổn lên núi, làm sao lại chết ở đây được? Phùng Bưu và Phùng Cương như thế là tham lam vô độ! Đều ngoan ngoãn lên núi cho tôi! Nếu như chết ở đây, nhà họ Phùng sẽ không nhặt xác cho các anh!”

“Đợi nguy cơ này qua đi, người có bỏ công sức, tôi sẽ không bạc đãi đâu!”

“Đi thôi, La tiên sinh...”

Mặt Phùng Chí Vinh nhợt đi, gọi tôi một tiếng.

Tôi không nói gì, tốc độ đi nhanh hơn ban nãy nhiều.

Kỳ thực, tôi vốn định thử cứu Phùng Cương, chỉ có điều tất cả phát sinh quá nhanh, nên cũng chẳng kịp.

Tuy rằng là do gã tự đâm đầu vào chỗ chết, nhưng nhìn một sinh mạng mất đi, trong lòng tôi cũng chẳng dễ chịu gì cho lắm.

Đương nhiên, hai mạng sống này cảnh cáo tôi, cũng khiến tốc độ của những người khác nhanh lên không ít...

Một tiếng đồng hồ, chớp mắt đã trôi qua!

Chúng tôi đi đến một dải đất tương đối bằng phẳng rộng rãi, đường núi cũng rộng hơn nhiều.

Càng quan trọng hơn là, sương mù ở đây lại tan đi rồi!

Cúi đầu nhìn la bàn, quay đầu nhìn bố cục ở xung quanh.

Sau một khoảnh đất phẳng, là không ít núi đá nhô lên, ở đây chẳng có mấy cây cối, tầm mắt cũng không hề bị ảnh hưởng.

Ánh trăng rót xuống, chiếu lên trên Định la bàn, kim chỉ lúc này cũng đã bình ổn lại.

Dần dần, kim chỉ lại hơi có chút nổi lên.

Tim tôi đập thình thịch lên, chỗ này lại không giống với kim chìm lúc chúng tôi lên núi.

Đây là kim nổi, cũng đại biểu cho âm khí, nhưng âm khí này là thiện âm! Là dấu hiệu có phúc thần hộ pháp!

Hơn nữa thế đất ở chỗ này, cũng khiến tôi khẳng định, đã đến sườn núi.

Tôi theo ánh trăng đi lên trước mấy bước, cúi đầu nhìn la bàn, lại không ngừng sang trái sang phải tìm phương vị.

Cuối cùng khi kim nổi lên đến cực điểm, gần như muốn bay vọt ra khỏi la bàn, mới dừng lại.

Tôi ngửa mặt nhìn trời, mặt trăng trên bầu trời giống như một cái mâm khổng lồ!

Trong bầu trời đêm lúc này, càng sáng rực rỡ!

Lại nhìn bốn phía!

Mặt đất bằng phẳng, phía sau là núi đá gồ lên.

Trên đất cây cối xanh mởn, núi đá lởm chởm rõ ràng.

Đúng là một vị trí tàng phong nạp khí đẹp!

Tim tôi sắp nhảy ra khỏi cổ rồi, lẩm bẩm nói: “Cốt Khâu Lũng, Chi cương phụ, nơi tụ khí!”

“Phùng gia chủ, chỗ này, chính là huyệt nguồn!” Tôi kích động đến mức toàn thân run rẩy, Phùng Chí Vinh cũng hưng phấn đến tột độ!

Mà đúng lúc này, đột nhiên có người nhà họ Phùng sợ hãi hét lên: “Xác... xác chết mọc đầy lông đen rồi! Hình... hình như còn động đậy!”

Mặt tôi vụt biến sắc, quay đầu qua nhìn.

Quả nhiên, trên xương và xác của Vương Tiểu Yến và Lâm Minh ở trong hai cái túi đừng xác, lông đen đã mọc kín cả khuôn mặt.

Mắt nhìn, đã sắp xác biến hóa sát rồi!

Nhưng rõ ràng đây là huyệt nguồn tàng phong nạp khí, nơi long khí hội tụ, sao lại xác biến, làm sao lại có thể xác biến được?

Bịch bịch hai tiếng, bốn người nhà họ Phùng khiêng xác chết hoảng hốt lùi ra sau.

Bốn người còn lại cũng chạy ra sau lưng tôi, tôi nhìn lông đen càng ngày càng nhiều.

Phùng Chí Vinh cũng đần người ra, lập cập nói: “La tiên sinh, cậu không phải bảo là sẽ không sao à... Sao lại sắp bật xác thế kia!”

Tôi trợn tròn mắt nhìn chằm chằm, gần như cắn nát cả môi.

Trong đầu nhanh chóng suy nghĩ, tôi mới rõ, tôi quên mất một việc lớn!

.....,,,.....

[Giải thích của dịch giả]

“Cốt Khâu Lũng, chi Cương Phụ, nơi tụ khí!” : nguyên văn “Khâu Lũng chi cốt, cương Phụ chi Chi, khí chi sở tùy” được trích từ “Táng thư”, trong đó, Khâu là cao, Lũng là gờ, cốt chỉ phần núi có đá; Cương là triền núi phẳng và thấp, Phụ là núi đất, chi là nhánh. Ý cả câu: gờ đá ở núi cao, nhánh đất ở núi thấp, là nơi long khí tụ tập.

Bạn cần đăng nhập để bình luận