Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

Chương 128: NGƯỜI ĐÀN BÀ BÊN BỜ SÔNG



Mặt sông bắt đầu rung lên bần bật, tôi rõ ràng nhìn thấy có một số hình bóng đang hướng về phía gần chiếc thuyền.

Càng khiến người tôi không rét mà run!

“Địt! Thập Lục, chú Văn Tam mày mà lên bờ bây giờ, thì hai đứa này đều phải lôi lên cùng!”

Tôi nhìn chằm chằm xuống mặt sông, vô duyên vô cớ, tôi đột nhiên cảm nhận được một thứ cảm giác vô cùng bức bối.

Đó là một thứ trực giác vô cùng kỳ dị, giống như là ở phía dưới mặt nước này còn có một thứ gì đó khủng khiếp hơn nhiều chuẩn bị mò ra...

“Chú.. Chú Văn Tam... Đừng quản nhiều thế nữa... Dính phải hai con quỷ quái, cũng còn đỡ hơn là dính cả một sông, chỗ này dưới nước còn có một con còn dữ hơn nữa sắp tới rồi! Chú quay về nhanh lên!”

Tiếng gào của tôi đầy run rẩy, thứ cảm giác hoảng sợ từ đáy lòng bùng lên, không làm sao nén xuống được.

Lưu Văn Tam thấy vậy mới chèo thuyền hướng về phía bờ.

Lão không tiếp tục động vào chết đổ nữa, vậy nên hình thành một thế cân bằng quái dị, nhưng thuyền ngược lại không còn chao đảo muốn lật nữa...

Càng quái dị hơn nữa là, thân người của chết đổ đột ngột đứng thẳng dậy.

Cạch một tiếng, nó đứng thẳng tắp trên thuyền.

Vợ của Hứa Đức Sưởng cũng vì vậy, mà bị lôi một phát lên trên!

Tiếng nước ào ào vang lên, nửa thân người không có chân đó, càng khiến người ta đầu tóc tê rần.

Đặc biệt là bộ dạng của hai chúng nó, càng kinh khủng hơn.

Gã đàn ông mang bộ mặt người chết xám xịt, đôi mắt trợn trừng, toát lên thứ thần sắc u ám nham hiểm.

Môi mỏng, xương gò má rất cao, giữa tâm mày của nó có một vết nứt.

Thậm chí còn có thể lờ mờ nhìn thấy, tại vị trí xương gò má, cũng bắt đầu có hiện tượng nứt ra, lông mày đã rụng hết một nửa.

Mí mắt tôi giật điên cuồng, bộ dạng này của gã cũng là tướng mặt của người chết.

Ấn đường nhỏ hẹp, đại khái tầm bằng một ngón tay, đại biểu cho việc xử sự nhỏ nhen, lòng dạ hẹp hòi, đồng thời tính cách bộp chộp nóng nảy, sẽ dễ xung đột với người khác, cũng vô cùng dễ nổi nóng.

Phù hợp với môi mỏng và xương gò má cao, càng đại biểu cho việc đối nhân xử thế hà khắc cay nghiệt, tâm trạng nóng giận thất thường.

Ấn đường nứt vỡ, xương gò má nứt vỡ...

Đồng tử mắt tôi lại co mạnh một phát.

Gã đích thực là đột tử, hơn nữa cái chết của gã, có liên quan đến tính cách của bản thân, tuyệt đối vì điều này nên mới bị người ta thù giết!

Ngoài ra, lông mày của gã rụng mất một nửa... Trong chuyện này cũng có ngụ ý.

Gã chắc cũng có con cái, hơn nữa tình trạng của con cái gã cũng không được tốt, rất có khả năng tai ương liên tiếp.

Đấy chỉ là tưởng mặt tôi nhìn thấy trong chớp mắt, quá rõ ràng.

Thông thường người chết rất ít khi nhìn thấy tướng mặt như thế này.

Trong quyển Cốt tướng cũng có giải thích, người chết như đèn tắt, trừ phi oán khí quá nặng, chết vẫn không tan mới khiến tướng chết biểu lộ ra ngoài.

Còn về vợ của Hứa Đức Sưởng, thì tôi chẳng nhìn thấy bất cứ tướng mặt nào.

Cô ta có lẽ là bị bóp cổ chết, trên cổ toàn là vết tím đen, mắt mở to, gương mặt dữ dằn đau đớn.

Hơn nữa còn giữ nguyên thứ biểu cảm này không hề thay đổi.

Đối với chết đổ, cảm giác đầu tiên của tôi là u ám, kỳ dị.

Còn đối với vợ của Hứa Đức Sưởng, tôi nhìn thêm một cái, đều cảm giác lông tóc toàn thân đều dựng ngược lên.

Cô ta đúng là bị chết đổ giết chết không sai...

Nhưng sát khí của cô ta, nặng hơn rất nhiều so với chết đổ!

Cùng với việc Lưu Văn Tam ngày càng tiến gần bờ, lòng tôi cũng ngày càng nặng nề hơn...

Đây là ép tôi phải phạm vào kiêng kỵ để đỡ âm linh...

Nếu không, sẽ còn gây ra phiền phức lớn hơn nhiều!

Mấy phút sau, Lưu Văn Tam cuối cùng cũng đến bên bờ, lão nhảy khỏi thuyền, lôi chết đổ xuống, kéo theo cả xác nữ cũng bị lôi lên bờ cùng.

Chết đổ vẫn cứ khóa chặt cổ xác nữ không chịu buông ra, tay của gã cũng ánh lên sắc xanh, cũng chẳng biết rốt cục chết bao nhiêu lâu rồi.

Tiến lại gần, là cảm giác như đang đứng cạnh tảng băng vậy.

Hứa Đức Sưởng sợ hãi không nhỏ, hắn ngồi bệt xuống đất, lập cập nói gì đó mà tôi cũng chẳng biết nữa, nước mắt thi nhau rơi, toàn thân đều run rẩy.

Sắc mặt của tôi vẫn vô cùng khó coi.

Thế này thì đỡ âm linh kiểu gì? Cũng không thể cứ để xác nữ bị treo như thế này mãi được chứ?

Tôi nói một câu về tình hình hiện tại với Lưu Văn Tam, hỏi lão có thể nghĩ cách gỡ cái tay kia ra được không.

Đương nhiên tôi cũng hiểu rõ, chuyện này chắc chắn rất phiền phức.

Nếu như có thể gỡ ra, thì ban nãy ở dưới sông Lưu Văn Tam cũng chẳng để cho bọn chúng cùng lên bờ rồi.

Lưu Văn Tam nhìn sang Hứa Đức Sưởng, nhíu mày nói: “Hứa tiên sinh anh cũng đừng có khóc nữa, bây giờ vợ anh cũng lên bờ rồi, Thập Lục sẽ đỡ âm linh, tôi cũng sẽ tiếp tục quản chuyện này.”

“Khóc với chả lóc, chờ tý nữa vợ anh cũng khóc cùng, đến lúc đấy còn phiền phức hơn.”

“Vợ anh tên là gì, nói cho tôi biết! Còn nữa, anh có biết nó không?” Lưu Văn Tam giơ tay ra chỉ tên chết đổ đang đứng dựng.

Ở cự ly gần, tôi cũng có thể nhìn ngũ quan của gã kỹ càng hơn.

Khuôn mặt của gã hóa ra gần giống với Mã Bảo Trung, một khuôn mặt ngựa, lông mày bị rụng cũng rất mỏng, con mắt một mí càng giống hệt.

Hơn nữa chiều cao của gã cũng không hề thấp, sợ là phải đến một mét chín, trông như cây cột gỗ vậy.

Lúc này gió có hơi to, thổi cho cánh tay ngang ra của gã hơi hơi rung rinh, vợ của Hứa Đức Sưởng cũng vì thế mà đung đưa lên xuống theo.

Hứa Đức Sưởng run rẩy từ dưới đất bò dậy, hắn cũng chẳng để ý lau nước mắt trên mặt.

Nhìn chằm chằm vào chết đổ, miệng hắn lại run rẩy mấp máy một cái.

“Đây là thợ mộc ở trong xưởng của tôi, Lý Vĩnh Huy!”

“Anh ta mất tích một thời gian khá dài rồi, không ngờ lại chính là anh ta hại chết vợ tôi!”

Đồng tử mắt tôi lại co mạnh một cái, chuyện này chắc chắn không đơn giản như thế.

Tên chết đổ này hại chết vợ của Hứa Đức Sưởng, cũng bởi vì cô ta là một trong số hung thủ.

Hiện giờ việc cấp bách nhất là đỡ âm linh, phải xử lý từng chuyện một, một khi đã hỗn loạn, thì chúng tôi sẽ không thể giải quyết phiền phức được nữa.

“Đừng có gào ai hại ai nữa, cứ trấn tất cả đôi trước đã rồi tính! Vợ anh tên là gì, nói mau!” Giọng của Lưu Văn Tam rõ ràng hung hãn hơn mấy phần.

Hứa Đức Sưởng nghe vậy mới ngậm mồm, tiếp đấy cắn răng nói: “Hoàng San San.”

Lưu Văn Tam hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm chết đổ, nói một câu: “Lý Vĩnh Huy, tao đưa mày lên rồi, thù chắc chắn sẽ cho mày đi báo!”

“Mạng của Hoàng San San mày đã lấy rồi! Trong bụng nó còn có một đứa bé! Đứa bé vô tội! Buông tay thả nó ra! Ở đây có bà đỡ âm linh!”

“Nếu còn không buông, bố mày sẽ cho mày tan thành tro bụi ngay tại đây! Để mày không báo thù được!”

Giây tiếp theo, gió đột nhiên lớn thêm gấp mấy lần!

Trong làn gió dường như có một tiếng ho như tiếng bễ hỏng vậy.

Xác chết của Lý Vĩnh Huy đột nhiên rùng mình đôi phát, tay của gã một phát buông luôn.

Xác chết của Hoàng San San, bịch một cái rơi xuống đất, chỗ gốc đùi bị gãy mất đứng chắc trên nền đất sét, không hề đổ xuống...

“Thập Lục, đỡ âm linh trước đã, cái xác nữ này sắp hóa sát rồi.”

Lưu Văn Tam còn chưa dứt lời, quả nhiên, tôi phát hiện trên người xác nữ hóa ra đã bắt đầu có lông trắng mọc ra...

Biểu cảm của cô ta dần dần không còn dữ tợn như ban nãy nữa.

Dường như sau khi rời khỏi nước, lại có chút như bị mất nước vậy.

Nét cười có mang một chút vẻ méo mó, mép bị kéo nhếch lên trên một tẹo, càng mang vẻ kỳ dị cười như không cười.

Tôi hít sâu một hơi, vội vàng đeo găng tay tiên xám vào, rồi mặc áo khoác da mèo lên.

Đi thẳng đến trước mặt cái xác nữ, tôi ấn vào vai cô ta, đẩy cô ta nằm thẳng ra nền đất...

Trong vòng có chưa đầy nửa phút, lông trắng trên mặt cô ta đã càng nhiều hơn, dường như che kín hết cả khuôn mặt.

Ánh trăng chiếu lên trên mặt cô ta, tôi cảm giác đôi mắt của cô ta như đang chảy máu vậy.

Lờ mờ, dường như bên tai cũng có thể nghe thấy tiếng khóc lóc thảm thiết, đau khổ và còn cả tuyệt vọng.

Da đầu tôi đều trở nên tê rần, gầm khẽ một tiếng: “Hoàng San San, đứa trẻ không có tội.”

“Bây giờ đỡ âm linh, cô để nó ra đời, thì nó vẫn còn có thể đi đầu thai được, cô cũng có thể theo chúng tôi về để chôn cất cho tử tế.”

“Chồng cô đã chuẩn bị giúp cô chọn huyệt mộ đẹp rồi, để kiếp sau cô lại vào được nhà lành!”

“Nếu cô hóa sát tác quái, lại hại người, thì không những con cô không được đầu thai, bản thân cô cũng sẽ bị trấn xác, sau đó đem thiêu cho hồn phi phách tán!”

Mấy câu này tôi gầm lên, trong giọng nói có lẫn cái kiểu the thé, khiến da gà nổi khắp cả người.

Điều khiến tim tôi như nhảy lên tận cổ là, lông trắng trên người xác nữ đã dừng lại, không tiếp tục mọc dài thêm nữa...

Tim đập thình thịch, tôi lau mồ hôi trên trán đi, lúc này mới bắt đầu chuẩn bị đỡ âm linh cho cô ta.

Chỉ có điều, cái cảm giác bức bối ngột ngạt kia cũng ngày càng trở nên mãnh liệt.

Vô thức quay đầu lại nhìn một cái.

Không nhìn thì không biết, vừa nhìn một cái, tôi sợ đến mức hồn gần như lìa khỏi xác, gào to lên một tiếng!

Bên bờ sông chẳng biết từ lúc nào, lại có thêm một người đàn bà, cô ta cũng mang bụng bầu, chằm chằm nhìn chúng tôi.

Cùng lúc với tiếng gào của tôi, cô ta đột nhiên lại ngã ngửa ra phía sau!

Tùm một tiếng, rơi xuống dưới sông, rồi chìm xuống dưới rất nhanh, chẳng thấy đâu nữa...



Bạn cần đăng nhập để bình luận