Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

Chương 55: TÁNG TẬN LƯƠNG TÂM



Tôi cũng không dám mở mồm, sợ làm đứt đoạn tư duy của Cố Nhược Lâm.

Tầm nửa phút sau, Cố Nhược Lâm hít nhẹ một hơi, nói: “Tôi nhớ ra Trương Lập Dũng là ai rồi.” Tim tôi đập hơi nhanh, hít một hơi thật sâu đang định nói.

Thì cô ta đột nhiên lắc đầu, mím môi, mặt hơi tái đi: “Trương Lập Dũng, chết rồi.”

Tôi ngẩn người: “Cố tiểu thư, thế là ý gì? Hôm qua hắn vừa mới liên lạc với bác cô, sao mà chết được?”

Mặt Cố Nhược Lâm cứng đờ, mất tự nhiên, nói: “Hắn chết từ lâu rồi... Vụ lần trước, rất nhiều người trong thị trấn đều gặp chuyện, nhà họ Cố từng đầu tư một xưởng sản xuất pháo hoa nhỏ, bọn họ ép buộc công nhân tăng ca, vì lỗi thao tác khiến nhà xưởng bắt lửa, thiêu chết mấy người công nhân, Trương Lập Dũng là một trong số đó...”

“Cũng vì vụ việc này, đánh giá của người dân trong thị trấn về nhà họ Cố xấu đi rất nhiều, đặc biệt ấn tượng về bác tôi lại càng tồi tệ, vì bác tôi là người chủ đạo việc làm ăn của gia tộc, bác ấy không nói bồi thường cho những công nhân gặp nạn, mà còn truy cứu trách nhiệm liên quan của người trong xưởng, lấy được tiền bồi thường cho nhà họ Cố, tuy rằng trên mặt pháp luật bác ấy không làm sai.”

“Nhưng đối với người dân thị trấn, thì chỉ thấy nhà họ Cố máu lạnh, bố tôi cầu xin gia tộc mấy lần, đứng về mặt nhân đạo cho những gia đình kia một chút tiền cứu trợ, nhưng bị bác tôi gạt bỏ...”

“Người nhà Trương Lập Dũng không cam tâm, còn mấy lần đến khu nhà cổ làm loạn, hắt cứt... Bác tôi gọi thẳng cho cảnh sát, khiến bọn họ bị giam một thời gian, thậm chí còn phải bồi thường cho nhà họ Cố... Sau đó mới không dám đến làm loạn nữa.”

“Trương Lập Dũng đúng thật đã chết rồi... Vụ việc này cũng trôi qua gần hai năm rồi...”

Nói xong, sắc mặt Cố Nhược Lâm hoàn toàn tái nhợt đi.

Đồng tử của tôi co lại gần như thành một chấm nhỏ, nghĩ mà thấy sợ...

Ban nãy, lão Hà ở văn phòng môi giới lao động, đại để cũng là ý như thế này, cũng may Cố Nhược Lâm nhớ ra, nếu không chúng tôi cứ thế đi qua, kiểu gì cũng xui xẻo.

“Nếu nói như thế, thì rất có khả năng là nhà họ Trương, dùng số của Trương Lập Dũng liên lạc với bác cô, gọi ông ta ra sông Dương rồi hại chết?” Tôi suy đoán, nói.

Cố Nhược Lâm mím môi, lắc lắc đầu, ngơ ngác nói: “Tôi cũng không biết.”

“La âm bà, thế chúng ta bây giờ tính thế nào? Đi về đã? Hay báo cảnh sát?” Cố Nhược Lâm nhìn tôi như cầu cứu.

Tôi do dự một chút, nhớ lại lời của Trần mù, phải làm rõ ai là người giết Cố Khai Sơn, ông ta rốt cục chết như thế nào, mới dễ giải quyết việc quỷ làm loạn. Gọi cảnh sát bắt người đi luôn, thì giải quyết được hung thủ, nhưng vấn đề quỷ tác quái, cảnh sát không quản được.

Chúng tôi chưa chắc đã biết được, nhà họ Trương hại người bằng cách nào, nhưng chỉ cần qua đó, nhìn một cái, là cơ bản có thể đoán được ai là hung thủ.

Kể cả tôi không hoàn thành tất cả việc này được, thì cũng phải hoàn tất một nửa, rồi về nói rõ tình hình với Trần mù.

Nghĩ đến đây, tôi nói thẳng: “Vẫn nói như ban nãy, không được báo cảnh sát, qua nhà họ Trương ngó một cái, rồi về nói chuyện với chú Trần.” “Được, La âm bà, tôi nghe anh, đây là ở thị trấn, bọn họ có dữ tợn đến mức nào, cũng không đến mức hại người một cách trắng trợn!” Cố Nhược Lâm cắn chặt răng.

Tôi có chút khâm phục sự gan dạ của Cố Nhược Lâm, gì chứ cô ta đường đường là tiểu thư nhà họ Cố, không ngờ cũng là kẻ gan dạ hơn người.

Dưới sự dẫn đường của cô ta, chúng tôi vội qua địa chỉ số 33 đường Ngự Mã.

Cả thị trấn tổng cộng có ba con đường, một đường gọi là phố cổ, là khu thị trấn cũ trước thời cải cách mở cửa, còn lại hai con đường mới, một đường là đường chính vào thị trấn đi qua nhà họ Cố, đường còn lại thì vắng vẻ hơn chút, từ đường chính rẽ vào là đường Ngự Mã.

Con đường này chẳng có mấy người đi đường, không ít nhà mặt đường đều đóng cửa, trời dần tối, mặt trời hoàng hôn đã gần xuống dưới đường chân trời, nắng sắp tắt hẳn.

Số 33 đã là vị trí ở cuối đường, một hàng rào nhỏ vây lấy mảnh đất trống phía trước căn nhà mặt đường, hình thành một ngôi nhà nhỏ.

Mùi nến hương nồng nặc xộc vào mũi, kèm theo một thứ mùi hôi thối... Ngửi như mùi xác chết...

Cố Nhược Lâm bất chợt túm lấy tay tôi, một tay bịt mũi lại, nôn ọe mấy tiếng.

Tôi nhìn chằm chằm vào phía trong hàng rào, nơi căn nhà mặt đường mở cửa.

Một chiếc quan tài đen xì, bên trên quét từng vạch vôi trắng vô cùng rợn người.

Một tấm di ảnh đen trắng đặt ở đầu quan tài, trong ảnh là một ông già tầm sáu bảy mươi tuổi, trọc đầu, dái tai dài rũ xuống, trên mặt có rất nhiều vết đồi mồi, môi trên và môi dưới đều móm vào trong, đen xì xì, như là chẳng còn răng, chỉ còn mỗi lợi vậy.

Đôi mắt lão vô hồn, dù chỉ là di ảnh, nhưng cũng toát ra mùi tử khí của tuổi xế chiều.

“Nhà họ Trương có tang...” Tôi vừa nghĩ đến đây, thì đột nhiên, cạnh quan tài có một bà già run rẩy bước ra, bà ta mặc một bộ áo tang trắng bệch, bên cạnh còn có một bé gái chừng ba bốn tuổi đi theo, trên đầu cũng đội khăn tang.

Một già một trẻ chằm chằm nhìn tôi và Cố Nhược Lâm.

Giây tiếp theo, khóe mắt bà già đỏ cả lên, bà ta đột nhiên bê cái chậu đốt vàng mã đặt trước quan tài lên, ném thẳng vào đầu tôi và Cố Nhược Lâm!

“Lũ súc sinh đáng chết họ Cố chúng mày! Hại chết con trai tao, giờ thấy nhà họ Trương chúng tao không có đàn ông, lại định đến hại người nữa à!” “Loong coong!”

Chậu đốt vàng mã rơi xuống vị trí cách tôi và Cố Nhược Lâm tầm hai ba mét! Lập tức tàn lửa bay đầy ra! Tiền giấy đang cháy dở tung tóe khắp nơi!

Cố Nhược Lâm sợ đến mặt mày thất sắc, hét lên một tiếng nhào vào lòng tôi.

Tôi cũng giật nảy mình, theo bản năng ôm chặt lấy Cố Nhược Lâm, thân thể ngọc ngà trong vòng tay, mà chẳng kịp cảm nhận!

Bà già kia đã run rẩy cầm lấy một cái cuốc chim ở bờ tường, đuổi theo ra ngoài đường đòi bổ chúng tôi.

Đứa bé kia đứng im không động đậy, nhưng ánh mắt nhìn chúng tôi như nhìn kẻ thù.

Tôi vô thức túm lấy Cố Nhược Lâm rồi chạy!

Đằng sau nghe coong coong hai tiếng, tôi chạy được mấy mét xong ngoái đầu lại nhìn một cái, cái cuốc của bà già kia đã bổ xuống chỗ chúng tôi vừa đứng, mặt đường bê tông cũng bị đục một hố.

Bà ta ngồi bệt xuống đất, khóc xé ruột xé gan, thê thảm vô cùng: “Nhà họ Cố là thứ không ra gì! Hại chết độc đinh của nhà họ Trương chúng tao còn chưa đủ, thấy chồng tao chết rồi, còn chưa kịp chôn! Đã lại định đến hại chết tao với cháu tao!”

“Một lũ súc sinh hút máu người! Đầu bảy chồng tao sẽ đến tìm chúng mày! Bắt chúng mày đền mạng!”

Tôi không dám dừng lại, lôi Cố Nhược Lâm chạy đến ngã ba đường, thấy bà già kia không đuổi kịp nữa, mới đứng lại.

Tiếng gào khóc thê thảm chói tai của bà ta vang khắp cả đường Ngự Mã, không ít nhà mở cửa sổ, thò đầu ra xem.

Tim tôi đập ầm ầm, mặt cũng trắng bệch.

Cố Nhược Lâm run run định thần lại, cô ta vẫn còn túm chặt tay tôi, cả nửa người vẫn còn trốn trong lòng tôi.

“Nhà họ Trương chỉ còn mỗi hai ông bà già với một đứa trẻ con... Trương Lập Dũng là độc đinh của nhà họ Trương, hai năm trước vì Trương Lập Dũng chết, vợ hẳn cũng bỏ đi...” Cố Nhược Lâm run rẩy nói, mặt tôi hơi biến sắc.

“Cô nói là, nhà họ Trương chỉ còn mỗi hai ông bà già với một đứa trẻ con? Giờ ông già chết rồi, chỉ còn mỗi bà già và một đứa trẻ lên ba?” Tôi buột miệng hỏi thẳng.

Cố Nhược Lâm cắn môi gật đầu, rõ ràng vẫn còn chưa hết hoảng hồn.

Sắc mặt tôi trở nên khó coi, có thể thấy rõ, nhà họ Trương có thâm thù với nhà họ Cố, thêm việc trong nhà có người chết, nhìn thấy Cố Nhược Lâm chỉ hận không giết chết cô ta ngay được.

Theo logic và đạo lý này, thêm cái số điện thoại, chắc chắn là nhà họ Trương hại Cố Khai Sơn! Gần như là không có kết quả khác!

Nhưng nhà họ Trương chẳng còn thanh niên nào... Đến cả lão già duy nhất cũng chết rồi, cái mùi xác thối ấy, đến giờ vẫn còn khiến tôi buồn nôn, chắc chắn là chết phải tầm ba bốn ngày rồi.

Mà Cố Khai Sơn nhảy sông hôm kia, chắc không có chuyện ông già kia hại chết Cố Khai Sơn xong mới mất mạng chứ?

Cố Khai Dương là một người đàn ông trung niên tuổi năm mươi, nói khó nghe một chút, chứ tôi gặp mặt Cố Khai Sơn một lần, thấy thể chất của ông ta chắc chắn không tồi, một lão già sắp chết không thể thắng được.

“Đi về đã... Chuyện này tương đối rắc rối rồi, cứ nói cho chú Trần nghe, cho chú ấy quyết định làm như thế nào.” Tôi trầm giọng nói xong, thì dìu Cố Nhược Lâm đi về phía đường chính.

Kết quả phía trước có một thân hình cao to bước lại, một gương mặt đầy vết bỏng kinh dị, con mắt mù có mí dính chặt với nhau, chỉ còn một con mắt lành lặn, lạnh băng nhìn tôi và Cố Nhược Lâm.

Mặt tôi lập tức biến sắc, cố ôm bảo vệ Cố Nhược Lâm.

Cố Nhược Lâm cũng sợ rụt lại trong lòng tôi.

Người này, hóa ra là Đường Tiểu Thiên!

“Dì út, trời tối rồi, dì còn đi lại ngoài đường làm gì, mấy hôm nay trong thị trấn không an toàn đâu, chịu khó ở yên trong nhà đi.”

Nói rồi, Đường Tiểu Thiên liếc tôi một cái, đột ngột nhe răng ra cười: “La âm bà, đầu bảy vợ tôi, anh cũng đến tham gia nhé, Kim Khoa chắc cũng muốn gặp anh.”

Giọng Đường Tiểu Thiên the thé, gần giống với giọng của Đường Tiểu Hoa, kết hợp với bầu trời tối đen, trông vô cùng rợn người.

Tôi không nói gì, chỉ dìu Cố Nhược Lâm đi ra ngoài. Đường Tiểu Thiên cũng lướt qua chúng tôi...

Đi ra được mấy bước, tôi vô thức hỏi: “Đường Tiểu Thiên trú ở đường Ngự Mã? Thế chắc cũng không đến nỗi nghèo nhỉ?” Cả con đường Ngự Mã, đều là nhà hai ba tầng được xây mới, có tiền xây nhà tầng, trong nhà chắc chắn cũng có của ăn của để.

Cố Nhược Lâm lắc đầu, nói nhỏ: “Bọn họ không trú ở đây...”

Tôi ngẩn người: “Thế Đường Tiểu Thiên đến đây làm gì?”

Vô thức quay đầu lại nhìn một cái, thì nhìn thấy, Đường Tiểu Thiên đã đến cạnh bà già kia, đỡ bà ta đứng dậy, cúi đầu không biết đang nói gì.

Gã cũng nghiêng đầu ngẩng lên, vừa hay cũng nhìn về phía chúng tôi, cái con ngươi đó, cũng vừa đối diện với ánh mắt của tôi.

Tự nhiên, tôi có cảm giác như gã đang cười vậy! Cái khuôn mặt kinh dị đó đừng nói khủng khiếp đến mức nào...

Còn miệng gã mấp máy mấy cái, không rõ đang nói gì với bà già...

Tim tôi đập liên hồi, không dám dừng lại nữa, vội dìu Cố Nhược Lâm đi ra ngoài!

Mấy phút sau, ra đến đường chính, cuối cùng cũng có cảm giác náo nhiệt của người sống. Nhưng tôi vẫn không dám đứng lại, cứ thế đi cùng Cố Nhược Lâm về đến khu nhà cổ họ Cố, khu nhà cổ lúc này đã đèn đuốc sáng trưng.

Ở cổng có tám bảo vệ đứng đó, Cố Khai Dương cũng đang đi qua đi lại.

Tôi cũng nhẹ cả người!

Ban ngày người làm nhà họ Cố đi gần hết, rất dễ thấy, số bảo vệ này chắc là Cố Khai Dương mới điều đến, nhiều đàn ông, dương khí nặng, quỷ không dám lại gần.

Cố Khai Dương nhìn thấy chúng tôi, liền thở phào một cái, vội đến trước mặt tôi và Cố Nhược Lâm.

“Nhược Lâm, La âm bà, hai người làm sao thế? Mặt sao lại trắng bệch thế này?” Sắc mặt Cố Khai Dương hơi căng thẳng.

Lúc này, mặt tôi và Cố Nhược Lâm đều trắng bệch thảm hại, đặc biệt là cả hai vẫn còn đang ôm chặt lấy nhau, nhìn là biết có chuyện xảy ra....

Bạn cần đăng nhập để bình luận