Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 530: MẶT MÁU TRÊN MẶT ĐẤT, NGƯỜI TỰ NHIÊN BIẾN MẤT

Tim tôi đập đánh thịch một phát, nhỏ giọng giải thích mấy câu, đại thể cũng là suy đoán và xác nhận suy nghĩ của tôi, Âm tiên sinh chắc không có vấn đề gì lớn.

Bà cụ Hà đột nhiên nói một câu: “Thập Lục, nếu như tao chửi rủa Âm thuật tiên sinh, hoặc là chửi mẹ mày, mày sẽ thế nào?”

Câu nói đột ngột này của bà cụ, khiến đầu mày tôi nhíu lại, mất tự nhiên trả lời: “Nói lý đến cùng, bất luận là quan hệ gì, giới hạn cuối cùng chắc chắn là không được động chạm đến người nhà, huống hồ phải tôn trọng người chết.”

Bà cụ Hà cười cười, nếp nhăn trên mặt ép lại với nhau, nói: “Tôn trọng người chết, Kế Nương đã khiến chúng nó mê muội hết rồi, tao chửi Kế Nương mặt như miếng xỏ giày, mà chúng nó còn giữ được lý trí, như thế có bình thường không?”

“Con người đều có niềm tin, vùng cấm, hoặc ý thức độc chiếm, bà già này sống cả một đời, đạo lý này hiểu rất thấu đáo, nếu như đứa nào dám động chạm đến cháu trai tao, chửi rủa nó, là tao có thể cắt sống lưỡi đứa đó luôn.”

“Tao tin mày cũng nhìn ra, nếu có người động chạm đến con gái cháu trai của thằng mù, nó cũng có thể liều mạng.” Giọng của bà cụ Hà không lớn, nhưng tốc độ nói lại rất nhanh.

Mười mấy người trong đội người ban nãy đã sớm vào trong hành lang rồi, tiếng bước chân cũng đã đi xa. Những gì chúng tôi nói, Âm tiên sinh không thể nào nghe thấy, bọn họ cũng tuyệt đối không nghe thấy được.

Chỉ là trong lòng tôi lại càng trở nên mất tự nhiên hơn. Lúc đó tôi còn cảm giác những lời này của bà cụ Hà là cố ý chọc giận Âm tiên sinh.

Không ngờ rằng, bà cụ hóa ra còn có tầng hàm ý sâu xa như thế này.

Người trong cuộc u mê, người ngoài cuộc tỉnh táo.

Đối với tôi mà nói, tôi lại chỉ cảm thấy là Âm tiên sinh lý trí sao?

Sợ rằng không hẳn...

Được Trần mù và bà cụ Hà chỉ ra cho một phát, tính cảnh giác của tôi cũng nâng cao hơn không ít.

Không có đội người kia, chỉ còn lại cái đèn pin đơn lẻ trong tay tôi, ánh sáng liền trở nên tối om.

Trước tiên tôi bảo với Trần mù và bà cụ Hà, tôi biết cảnh giác rồi, tiếp đấy liền mò ra giấy lanh mịn và một cây bút.

Bà cụ Hà đón lấy đèn pin trong tay tôi, giúp tôi chiếu sáng.

Bắt đầu từ phần trước của tờ giấy, tôi vẽ ra bốn cánh cửa và tường bao, vừa vặn đủ để đối ứng với bố trí Âm trạch của Kế Nương Phần.

Muốn xem phong thủy Trạch Nguyên, bắt buộc phải biết rõ bố cục.

Bên ngoài căn Âm trạch này chẳng nhìn ra gì cả, thì chỉ có thể vẽ lại sơ đồ những chỗ đã đi qua ở bên trong.

Thuận theo đường hành lang tiếp tục đi vào bên trong.

Đường hành lang lúc này, vô cùng vắng vẻ. Thời gian cũng chỉ có mấy phút, mà những người kia chẳng biết đã đi đâu hết rồi.

Hành lang tầm mười mấy mét, xong lại đến một căn phòng khác.

Chỗ này giống như một phòng thiền, có một tấm bồ đoàn, một chiếc bàn trà thấp, bên trên đặt một cái lư xông hương.

Tôi vẽ những thứ này ra, xong lại đi vào trong đường hành lang của căn phòng thiền.

Càng vào trong, đi càng lâu, tôi liền phát hiện vấn đề ngày càng ly kỳ quái dị.

Cho dù là tiểu đội đi phía trước chúng tôi tốc độ có nhanh hơn một chút, đi trước mấy phút, nhưng kiểu gì chúng tôi cũng không thể nào mãi không đuổi kịp thế được!

Nhưng trên thực tế thì bọn họ đích thực là biến mất không còn bóng dáng...

Không chỉ là bọn họ biến mất, mà thậm trí men theo con đường này, chúng tôi cũng chẳng nhìn thấy bất cứ xác chết nào, cũng chẳng có số chín tùy tùng đó của Kế Nương.

Không có bất cứ manh mối nào của Mã Bảo Nghĩa, không có manh mối của Trương Nhĩ, .cũng chẳng có một chút vết tích nào lưu lại... Việc này quá bất thường.

Thần sắc của Trần mù trở nên trịnh trọng, bà cụ Hà trong lúc bước đi, những chiếc chuông nhỏ trên người liên tục phát ra tiếng va đập ting tang, cuối cùng cũng chẳng hoàn toàn yên lặng, nếu không, dạng môi trường này tuyệt đối sẽ đem đến cho người ta sự bức bối cực lớn.

Gian phòng thứ ba, gian phòng thứ tư...

Phòng bên trong Kế Nương Phần đều nối với hành lang, rồi thông tới căn phòng tiếp theo, cuối cùng gặp một chỗ rẽ, sau khi chúng tôi đi vào trong xong, thì lại tới căn phòng chỗ lối vào của một cửa ngách khác...

Tờ giấy lanh mịn trong tay tôi cũng được vẽ ngày càng nhiều hơn.

Cuối cùng đến căn phòng chỗ lối vào của cửa ngách thứ ba, giấy lanh mịn trong tay tôi đã sắp vẽ kín toàn bộ.

Đại khái phần sơ đồ còn thiếu, chắc là bộ phận Đại điện từ cổng chính đi vào đó.

Những đường hành lang này và đường hành lang từ Đại điện có thể đi vào đó không hề thông với nhau...

Lòng tôi cũng trầm xuống.

Tuy rằng sơ đồ đã vẽ được hơn nửa, nhưng chỗ gần năm chục người Âm tiên sinh phái vào trong kia, lại như tự nhiên biến mất vậy...

Bọn họ phải vận chuyển xác chết, không thể nào đi ở phía trước chúng tôi được.

Hoặc là biến mất thật, hoặc là bọn họ không phát hiện xác chết, động tác nhanh hơn chúng tôi, đã từ cửa khác ra ngoài trước rồi.

Tôi cũng không lần lữa, đút tờ giấy lanh mịn vào trong túi áo, rồi cùng Trần mù đi kéo cửa ngách ra.

Ánh trăng rót vào trong cửa.

Khu đất trống bên ngoài cũng trống trơn, càng khiến lòng tôi trầm hẳn xuống...

Ngoài Âm tiên sinh đứng ở giữa khu đất trống ra, làm gì còn người nào nữa?

Vẻ mặt của Trần mù và bà cụ Hà rõ ràng cũng rất nghiêm trọng.

Âm tiên sinh ngoảnh đầu nhìn sang chúng tôi, gật đầu ra hiệu, trong mắt ông ta hơi có vẻ kinh ngạc.

Tôi vội vàng đi ra ngoài, lập tức hỏi Âm tiên sinh, có người nào từng ra ngoài chưa?

Âm tiên sinh lắc lắc đầu, nói không có.

Đầu mày ông ta cũng nhíu chặt lại.

Mí mắt tôi giật điên cuồng, quay đầu lại nhìn căn Kế Nương trạch, trong lòng dâng lên một cảm giác cực kỳ bức bối, giống như cả căn nhà này đều là một con quái vật biết nuốt trọn người sống vậy.

“Ở đây quá kỳ dị... Người không ra ngoài, chúng tôi cũng chẳng gặp phải, tự nhiên biến mất rồi?” Tôi không nén được sự bất an trong lòng, khàn giọng lẩm bẩm.

“Sợ rằng, là mấy người đó đang giở trò.” Âm tiên sinh đột nhiên lại mở miệng nói.

Tôi mất tự nhiên nhìn sang Trần mù và bà cụ Hà, rõ ràng, hai người họ cũng chẳng có cách nghĩ nào hay hơn.

Đúng là Mã Bảo Nghĩa, Trương Nhĩ đang bày trò thật?

Đối với Trương Nhĩ mà nói, lão chỉ là một phong thủy sư, sợ rằng không có bản lĩnh này.

Nhưng Mã Bảo Nghĩa thì khác...

Sự cảnh giác trong lòng ngày càng nhiều lên, cả năm chục người sống sờ sờ, bảo biến mất là làm biến mất luôn... Đây tuyệt đối không phải thủ đoạn tầm thường gì cả...

“Thế nào La Thập Lục, cậu có nhìn ra gì không?” Ngay tiếp đó, Âm tiên sinh lại hỏi dồn một câu.

Tôi thở hắt ra một hơi, định thần lại, trả lời rằng còn thiếu chút nữa.

Trải tờ giấy lanh mịn ra, tôi chỉ vào những vị trí còn thiếu kia, nói chỗ cần có đều có rồi, chỉ thiếu những chỗ khuyết này chưa điền đủ, toàn bộ điền đủ hết xong, thì chắc có thể nhìn ra đây là nhà phong thủy gì, như vậy thì có thể từ trong đó tìm ra Tuyệt mệnh vị.

Nói xong, rồi chỉ vào chỗ cánh cửa lớn ở chính diện kia, nói bắt buộc phải mở cánh cửa đó ra rồi, chứ nếu không, tôi không nhìn thấy những bố cục khác.

Âm tiên sinh gật gật đầu, nói: “Được, thời gian cũng hòm hòm rồi.” Câu nói này lại khiến tim tôi đập đánh thịch một phát.

Thời gian hòm hòm rồi? Thẩm Kế đang làm công tác chuẩn bị gì?

E rằng Âm tiên sinh không hề từ bỏ việc chuẩn bị hai phương án...

Tôi đang hành động, Thẩm Kế cũng đang hành động...

Một hàng bốn người đi đến phía trước cổng chính, Âm tiên sinh và Trần mù lên trước mở cửa.

Tiếng két két vang lên, cánh cửa dày nặng bị đẩy mở.

Ánh trăng rót vào trong Đại điện, trên giá nến ở hai bên, lửa nến lại đang leo lét cháy.

Những giá nến ở bên cửa ngách đều đã cháy sạch sẽ, nhưng ở đây thì giống như được người ta thay mới liên tục vậy.

Một phát, tôi liền nhìn thấy Thẩm Kế đang đứng ở phía trước cái giá bát quái đó, cô ta quay lưng về phía chúng tôi, cho dù là chúng tôi mở cửa, cô ta cũng không quay đầu lại, không có tý chút phản ứng nào.

Còn về Sơ bà thì đang quỳ ở một bên, vô cùng thành kính.

Một thứ mùi máu tanh, còn toát ra chút hương thơm quái dị, từ từ bay vào trong mũi...

Tôi vô thức cúi đầu xuốngnhìn một cái.

Lập tức lông tóc toàn thân đều dựng ngược lên, da đầu càng tê rần đến cực điểm.

Da gà khắp người cũng sắp rụng hết cả xuống...



[Tác giả có lời muốn nói]

Cảm ơn ‘Chứng nhận đại thần’ của Cải thảo Tống Triều!

Cảm ơn Nguyệt Hạ Nhất Chi Tây đã thưởng ‘Pháo hoa bạo chương’ ‘Ngưu khí xung thiên’x2!

Chương mới hôm nay đến đây là hết.

Lại có độc giả sợ tôi viết đến đây rồi đột ngột tu tiên, hoặc là ngựa giống, hoặc là khả năng khác...

Ngụy Văn là một sự đột phát trong sự nghiệp viết linh dị những năm nay của tôi, không thể nào đi theo lối cũ được.

@Bình luận của Như Thị Ngã Văn, đích thực là đặc biệt tường tận, vô cùng cảm ơn bạn đã đọc và yêu thích.

Bây giờ bình luận quá nhiều, nên rất khó trả lời từng bình luận một, mong mọi người lượng thứ!

Bài ghim bị xóa rồi, tôi thử nói chuyện với site, xem có thể ghim ngoại truyện ở phần bình luận không!
Bạn cần đăng nhập để bình luận