Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 645: NGƯỜI GÁC CỔNG, BÍ MẬT TÁNG ẢNH, MỤC ĐÍCH

Xem ra như thế này, Thiện thi đan đưa cho Liễu Dục Chú rồi, dựa vào tính cách kiểu này của Liễu Dục Chú, nhất định sẽ đem trả nó về, như thế liền cho Dương Hạ Nguyên cơ hội ra ngoài, đồng thời còn thả ra ngoài một cái Xác âm luyến dương...

Lòng tôi không rét mà run.

“Tôi biết phải làm thế nào rồi.” Tôi khàn giọng trả lời.

Chuyện này là thị là phi, tôi vẫn hiểu rõ được, chỉ có điều giữa tôi và Liễu Dục Chú, mối quan hệ khó khăn lắm mới làm dịu được, sợ rằng trong nháy mắt sẽ lại thành bế tắc, chỉ còn xem Liễu Dục Chú có thể hiểu rõ được không thôi.

Dương Thanh Sơn trước tiên gật gật đầu, tiếp đấy hắn lại chằm chằm nhìn vào đôi mắt tôi, nói: “Còn về việc ta bám theo ngươi, chuyện ta muốn ngươi làm, thì ngươi vẫn còn chưa làm được, ngươi có tâm để ta gặp Hưng Nhi, nói cho ngươi nghe cũng chẳng sao.”

“Ta sẽ không lấy mạng của ngươi, ta muốn sau khi Âm dương thuật của người đạt đến đỉnh cao, đưa ta vào một nơi, muốn vào nơi đó, không chỉ cần Phong thủy tiên sinh, mà càng còn cần thuật phong thủy Táng ảnh quan sơn đặc biệt của tộc Khương, sau khi Khâu Xử Đạo chết, không còn người biết Táng ảnh quan sơn nữa, ngoài tin đồn Kế Nương trên núi Vô Thổ biết ra, cha ta muốn vào phần mộ lấy Đan, cũng là muốn lấy thuật phong thủy tướng sao của Táng ảnh quan sơn, bèn khinh thường không thèm tìm Kế Nương.”

“Khoảng thời gian bám theo ngươi này, ta nhìn thấy rất rõ ràng, ngươi rất đặc biệt, Táng ảnh quan sơn, Phong thủy Kham dư, còn cả Dương toán gieo quẻ, người toàn bộ đều biết, tên Âm tiên sinh đó nói không sai, ngươi là Âm dương tiên sinh độc nhất vô nhị, chỉ cần ngươi sống đủ lâu, thì chắc chắn có thể đạt được mục đích của ta. Để giao dịch, ta sẽ bảo vệ cho ngươi sống được tới lúc đó.”

Những lời này của hắn, càng khiến tim tôi đập thình thịch điên cuồng, gần như sắp vọt từ trong cổ họng ra ngoài luôn.

Quả nhiên, Táng ảnh quan sơn đến từ bên ngoài, đích thực không phải chỉ của độc mình Kế Nương. Nhưng tôi lại không ngờ rằng, đó hóa ra đúng thật là phong thủy tướng sao do Đại phong thủy sư của tộc Khương nghiên cứu mà ra!

Tôi do dự một chút, rồi vẫn tiếp tục hỏi: “Đó là nơi nào?”

Nhưng Dương Thanh Sơn lại không nói nữa.

Hắn chuyển qua nhìn sang Dương Hưng, lắc lắc đầu nói: “Đi theo ông nội con, trở thành một con người như thế này, khiến ta thất vọng, cũng khiến ta vui mừng, La Thập Lục từng dạy dỗ con mấy lần, gặp chút thất bại chẳng có gì không tốt.”

“Ương bướng gàn dở quá mức, nếu gặp phải kẻ hung ác thật, không chỉ thua thiệt, mà sẽ còn mất mạng.”

Dương Hưng vốn đã đứng dậy, giờ hắn lại quỳ xuống đất, khóc đến mức nước mắt không ngừng tuôn rơi.

“Nếu như có cha dạy con, con cũng không muốn làm người như thế này, nhưng có người bảo với con, như thế này người ta nhìn vẻ như không thích, nhưng trên thực tế lại sẽ thích, con mới có thể giữ được cái mạng này, những năm nay, trong nhà có không ít người đều chết rồi.” Những lời này của Dương Hưng nghe như không đầu không cuối, nhưng lại khiến lòng tôi kinh hãi, trong nhà mà hắn nói, nhất định chính là khu nhà phong thủy đó của Dương Hạ Nguyên!

Giết hậu bối của chính mình, để bọn họ đi hứng chịu báo ứng nợ nghiệp, bản thân y ngược lại chẳng việc gì.

Hóa ra có người nói những lời này với Dương Hưng, bảo hắn đời này đều gàn dở ăn chơi trác táng như vậy, mới có thể khiến hắn không chết?

Chứ không hoàn toàn là bởi Dương Hạ Nguyên quan tâm săn sóc?

Hay là, chính bởi vì hắn như vậy, không tiếp xúc phong thủy, ăn chơi qua ngày, mới khiến Dương Hạ Nguyên yên tâm săn sóc?

Tôi đột nhiên nghĩ tới, vậy Dương Hưng là một người bình thường, nếu khai chi tán diệp, thì chẳng phải vừa vặn phù hợp với ý nguyện của Dương Hạ Nguyên sao? Y muốn tiếp tục sống mãi, việc ác lại chẳng ít làm, cũng không thiếu được con cháu hậu bối hứng họa...

Trong nháy mắt nghĩ rõ nhưng điểm này xong, tôi càng cảm thấy Dương Hưng đáng thương hơn.

Nếu như mơ hồ ngớ ngẩn còn đỡ, đằng này hắn lại cứ tỉnh táo, bắt buộc phải giả vờ bất cứ nơi đâu bất cứ lúc nào, việc này cũng quá mức đau khổ.

Trong mắt Dương Thanh Sơn xuất hiện chút vẻ phức tạp, hắn lắc lắc đầu nói: “Người chết đèn tắt, chuyện quá khứ, đều đã dứt, ta còn giữ lại hơi thở này không trút xuống, dựa vào sinh khí thành xác dữ, đã chẳng còn dạy được gì cho con nữa. Về dỡ bỏ khu nhà phong thủy đó, tìm một người đàn bà bình thường sinh sống đi, nếu như con tưởng nhớ ta, thì năm hết tết đến thay ta đốt nén hương, bèn là đạo hiếu của con.”

Cuối cùng Dương Thanh Sơn lại nhìn tôi một cái, nói: “Giữ chúng cho tốt, đừng có để bị tên đạo sĩ đó lấy đi, nếu không ta sẽ thay ngươi bảo quản.” Nói hết xong, Dương Thanh Sơn quay người, đi về phía bà cụ Hà.

“Tý Ngọ Phật đạo Sửu Mùi quỷ, Dần Thân Nhân đạo Mão Dậu súc.”

“Thìn Tuất Tu la Tỵ Hơi tiên, Nhật Chi hóa đạo bất hư truyền.”

“Giỏi mụ Thần bà, giỏi thứ Vong nhân hóa đạo.” Giọng của Dương Thanh Sơn dường như đã hình thành hồi âm, vang vọng không ngừng khắp xung quanh, từ sau khi đi qua bà cụ Hà xong, sương mù lan tỏa càng nhiều hơn, hiển nhiên đã không nhìn rõ hình bóng của Dương Thanh Sơn nữa, đợi khi sương mù tan đi xong, bà cụ Hà run lẩy bẩy từ dưới đất đứng dậy.

Dương Thanh Sơn đã biến mất không thấy nữa.

Trần mù đi qua đỡ bà cụ Hà dậy, dìu bà cụ đi qua ngồi xuống.

Dương Hưng mãi không đứng dậy, hắn đờ đẫn nhìn ra phía trước, lẩm bẩm nói: “Người chết đèn tắt? Tại sao người chết đèn tắt, mà cha giữ lại hơi thở đó không trút xuống, tại sao lại không dạy được con? Sinh mà không dưỡng, thì coi là loại cha gì? Tìm người đàn bà bình thường sinh sống? Lẽ nào Nhược Lâm không bình thường?”

Dương Hưng vụt đứng dậy, hắn lại quay đầu nhìn sang tôi, nói: “La Thập Lục, việc mày cần tao làm, tao đã làm rồi, hy vọng mày giữ lời hứa.”

Trong thoáng chốc tôi cảm giác, ánh mắt của Dương Hưng đã thay đổi rồi, cũng trở nên vô cùng sâu thẳm, lại có vài phần giống với thần thái của Dương Thanh Sơn?

Tôi càng hiểu rõ, những lời đó của Dương Thanh Sơn, đã gây ra một số thay đổi cho nội tâm của Dương Hưng... Đặc biệt là hiện giờ Dương Hưng biết Dương Hạ Nguyên đã chết rồi, mà hắn lại có thể trực tiếp tiếp nhận luôn? Việc này khiến tôi hoàn toàn không ngờ đến.

“Chú Trương quay về tao sẽ hỏi chú ấy xem Cố Nhược Lâm rốt cục bị thế nào, cô ta sẽ tỉnh lại thôi.” Tôi trầm giọng mở miệng: “Có điều tao vẫn phải nói một câu, vạn sự không thể cưỡng cầu.”

Dương Hưng không hề trả lời câu nói này của tôi, hắn bình thản nói: “Trước khi cô ấy tỉnh lại, tao sẽ liên tục đi theo mày. Nếu như cô ấy không tỉnh, ông nội tao chung quy đã chết rồi, tao ăn chơi thêm chuyến nữa, dùng mấy nghìn vạn của nhà họ Dương hoặc càng nhiều tiền hơn nữa mua mạng của mày. Tao không tin, cha tao bảo vệ được cho mày.”

Nói xong, Dương Hưng cũng bất chợt cười cười, nhưng nụ cười này của hắn trông rất bệnh hoạn, nói: “Mày cũng có thể thử giết tao, tao cũng muốn thử xem, tao chết rồi có tắt thở không, không tắt thở, liệu có thành như cha tao thế kia không, lão chỉ mới xuất hiện, đã dọa cho chúng mày run như cầy sấy, dọa cho mụ già kia hôn mê bất tỉnh.”

“Hoặc là thành thứ hung hồn ác quỷ gì đấy, chung quy La Thập Lục, mày là một đứa thông minh, biết lựa chọn thế nào.”

Tôi không nói gì nữa.

Dương Hưng thì đi sang một bên gọi điện thoại.

Hắn cũng không giấu giếm giọng nói, đại thể tôi nghe thấy hắn nói là cho người dỡ khu nhà cũ ở nhà đi, cũng chẳng biết đầu bên kia nói cái gì, mà Dương Hưng lập tức chửi ầm lên, cái vẻ nhà giàu ăn chơi biểu hiện không chút sai sót.

Cuối cùng sau khi hắn cúp điện thoại, trên mặt đầy vẻ hài lòng, nhưng trong mắt lại ánh lên một vẻ âm u sâu thẳm.

Tôi hít sâu một hơi, nhanh chân đi đến bên cạnh Trần mù và bà cụ Hà, bà cụ Hà tuy yếu ớt, nhưng cũng đang từ từ hồi phục.

Trần mù cũng chẳng đếm xỉa đến Dương Hưng, hạ giọng nói: “Bên chỗ Liễu Dục Chú có chút phiền phức, đi gặp hắn trước, hay là đi tìm Trương Nhĩ trước, mày quyết định đi.”

Tôi do dự một chút, nói: “Vậy hay là tìm chú Trương trước? Chuyện của Cố Nhược Lâm cháu đúng thật phải hỏi xem thế nào, còn nữa, ngộ nhỡ Liễu Dục Chú nghĩ không thông đòi động thủ với cháu, chúng ta vừa bớt đi sự trợ giúp từ Liễu Dục Chú, mà còn thêm một phiền phức, có chú Trương, ba người chúng ta cùng hợp lại hoặc giả có thể chặn được Liễu Dục Chú? Còn không xong, Dương Thanh Sơn cũng sẽ ra tay, đây cũng là lựa chọn hoàn toàn bất đắc dĩ.”

“Con người hắn không ác, cháu không muốn quan hệ với hắn trở nên bế tắc.” Tôi mất tự nhiên tiếp tục nói.

[Tác giả có lời muốn nói]

Ba chương hôm nay kết thúc, ngày mai tiếp tục.

Lão La mỗi ngày đều lướt bình luận, mức độ sôi nổi, mức độ thảo luận của độc giả Ngụy Văn chúng ta, chắc là vô cùng cao đấy!

Lý giải lời nói của rất nhiều độc giả, đợi đến phát ốm, đúng thật, bảo tôi đợi chương mới, tôi cũng rất bực mình, có điều tôi cũng cần có trách nhiệm với truyện, nếu như tôi xoẹt xoẹt một ngày viết như bay toàn câu chương câu chữ, thì mọi người sẽ chẳng còn dục vọng đọc tiếp nữa rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận