Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

Chương 89: TRƯỚC CỔNG LỬA ĐỐT TƯỜNG, TRONG NHÀ QUỶ TỌA THIỀN



“Rồi, thế chú Văn Tam chú cứ bận việc của chú đi, cháu xong việc thì lượn lờ chút.” Nghĩ thì nghĩ, chứ tôi cũng không hỏi nhiều, chỉ cười cười nói với Lưu Văn Tam.

Lưu Văn Tam vỗ vỗ vai tôi, rồi lại nhìn Đường Hải một cái, lúc này mới đi về hướng của cầu tàu bên kia.

Còn thuyền vớt xác của lão, thì đậu ở cầu tàu bên này, không chuyển chỗ nữa.

Đại khái tầm một giờ sáng, tôi về đến chỗ nhà vườn của Đường Hải.

Đường Hải đưa cho tôi một cái vali tiền.

Nói thật lòng, kỳ thực tôi không muốn lấy chỗ tiền này chút nào, nhân phẩm của Đường Hải khiến trong lòng tôi có cảm giác bức bối không tả nổi.

Có điều, ăn cơm người chết có quy tắc của ăn cơm người chết, chúng tôi còn bị tổn thọ, Lưu Văn Tam tổn thất còn nhiều hơn.

Cầm lấy tiền xong, tôi liền bước thẳng ra ngoài rời đi.

Lúc này vừa qua giờ tý.

Bầu trời bị một làn sương mù che phủ, đã chẳng còn nhìn thấy trăng nữa.

Gió lạnh tạt vù vù, giống như có thể mưa bất cứ lúc nào.

Tôi lạnh đến mức so vai, cũng suy nghĩ xem đi đâu tìm cái nhà nghỉ ngủ tạm một đêm, xem xem ngày mai Lưu Văn Tam sắp xếp thế nào.

Vô thức mò điện thoại ra nhìn một cái.

Ngày hôm nay tôi gần như không nhìn đến điện thoại, kết quả Cố Nhược Lâm gửi cho tôi tới tận hai mươi ba tin nhắn, còn gọi rất nhiều cuộc điện thoại.

Vì nguyên nhân phải xuống nước đỡ âm linh, tôi toàn để chế độ im lặng, cũng chẳng để ý xem.

Lúc này vội vàng gọi lại cho Cố Nhược Lâm.

Điện thoại được bắt máy ngay lập tức, giọng nói của cô ta như khóc: “La âm bà, sao lại không liên lạc được với anh vậy?”

Trong lòng tôi càng thấy ngại.

Chuyện nhà họ Cố lần trước, cũng là Cố Nhược Lâm gửi rất nhiều tin nhắn, đến tận ngày hôm sau tôi mới trả lời.

Tôi giải thích với cô ta ban ngày ra sông Dương suốt, xảy ra rất nhiều chuyện, cho nên tôi chẳng để ý đến điện thoại.

Bảo Cố Nhược Lâm từ từ nói, chuyện xây nhà ra sao rồi.

Cố Nhược Lâm sụt sịt nói với tôi, đêm qua nói chuyện với tôi xong, cô ta và bố cô ta quyết định là cho dù thế nào cũng phải ngăn cản không cho xây nhà tiếp.

Sau đó đi nói với ông nội cô ta, nếu căn nhà phong thủy trên đỉnh núi xây hoàn thiện, ông cụ mà vào ở là sẽ có chuyện.

Nhưng gã Lý Đức Hiền kia cứ liên tục nói xấu, bảo là bọn họ không muốn cải thiện phong thủy của nhà họ Cố, tích cực ngăn cản như thế, chắc chắn có ý đồ gì khác!

Đồng thời anh cả của cô ta cũng chất vấn bọn họ, rốt cục là muốn nhà họ Cố tốt lên, hay muốn hủy nhà họ Cố.

Bố gã mất gã đã có chút nghi ngờ, liệu có phải nhánh thứ hai của bố con cô ta giở thủ đoạn gì, chứ không thì làm gì có chuyện trùng hợp như thế, Đường Tiểu Thiên thành chồng của con đần mới chết kia, xong thì hại chết bố của gã!

Cố Nhược Lâm nói đến sau cùng, giọng nói trở nên vô cùng bất lực, rồi lại bảo với tôi, bây giờ ông nội cô ta đã hoàn toàn không nghe bất cứ lời nào từ cô ta và bố cô ta.

Thậm chí còn nói sẽ xóa tên bọn họ khỏi gia tộc!

Không cho phép bố cô ta đảm nhận bất cứ chức vụ nào tại bất cứ công ty nào của nhà họ Cố, vốn dĩ bác cô ta mất xong, vị trí gia chủ sẽ chuyển sang cho bố cô ta, bây giờ cũng bị hủy bỏ.

Cô ta và bố cô ta không phải muốn có được thứ gì, nếu nhà họ Cố tốt lên được, vị trí gia chủ giao cho ai cũng được.

Chỉ có điều bây giờ thành ra thế này, nếu như nhà họ Cố vì vậy mà tan nát, thì tất cả coi như xong hết.

Cô ta muốn tôi ra tay, đi giải thích với ông nội cô ta lần nữa, hoặc là giúp đỡ cùng nghĩ cách.

Những lời này, cô ta nói tận mười mấy phút, cái tay cầm điện thoại của tôi đã mỏi ra cả ra.

Hơi do dự một chút xong, tôi mới nói: “Bây giờ cô đang ở đâu? Tôi đang ở chỗ một nhà vườn bên bờ sông Dương, nếu tiện thì cô đến đón tôi?”

Cố Nhược Lâm rõ ràng trở nên vui mừng khác thường: “Tôi với bố tôi đều đang ở khu nhà cổ! Vậy bây giờ tôi lái xe qua đón anh!”

Cúp điện thoại xong, tôi gửi định vị cho Cố Nhược Lâm, xong rồi bước qua lề đường đứng đợi.

Trong thời gian này, tôi cứ nhíu mày liên tục suy nghĩ.

Lý Đức Hiền chắc chắn có vấn đề.

Cố lão gia bị lừa, có thể nói là do si mê phong thủy, cộng với việc quen biết Lý Đức Hiền rất lâu rồi.

Nhưng Cố đại thiếu gia, thì rõ là có hơi bất thường.

Bởi vì tôi nhớ đến một chuyện, bố hắn Cố Khai Sơn, không hề tin những cách nói quỷ thần kiểu này, hôm đó khi đỡ âm linh ở nhà họ Cố, ông ta còn chửi tôi và Lưu Văn Tam, thậm chí lúc đó bạch sự Trương còn bị ông ta chửi cho lượn luôn.

Tôi và Lưu Văn Tam xử lý việc cho nhà họ Cố, cũng giúp tìm ra hung thủ hại bố hắn.

Theo lẽ thường, kể cả hắn không tin mấy thứ này, thì ít nhất cũng không nên tỏ thái độ nói xấu, thậm chí đuổi chúng tôi đi. Dù gì hắn cũng là thiếu gia của một gia tộc lớn, không lẽ nào đến chút độ lượng và quyết đoán cũng không có.

Nhưng gã thì lại làm như thế!

Thậm chí đến bây giờ còn đứng sau lưng Lý Đức Hiền!

Cố Nhược Lâm và Cố Khai Dương bị đuổi ra khỏi gia tộc, thậm chí mất đi quyền thừa kế gia tộc, như thế thì chẳng phải rất rõ ràng, nhà họ Cố sẽ là của Cố đại thiếu gia sao?

Lúc ý nghĩ này lóe lên trong đầu tôi, tôi có một thứ cảm giác không rét mà run.

Thế mà, chi tiết bên trong việc này lại hoàn toàn trùng khớp!

Tôi bảo phong thủy nhà họ Cố không tốt... Bị Cố đại thiếu gia bật cho một tràng.

Sau đó khi đối đầu với Lý Đức Hiền, hắn lại đứng sau ngầm quan sát, cuối cùng là đuổi chúng tôi đi...

Tôi hít sâu một hơi, gần như có thể khẳng định, Lý Đức Hiền chắc chắn không phải vô duyên vô cớ mà xuất hiện tại nhà họ Cố.

Rất có khả năng... Chuyện này là do Cố đại thiếu gia thao túng!

Trong lúc suy nghĩ, thời gian trôi qua rất nhanh.

Phía cuối con đường xuất hiện ánh đèn xe sáng choang.

Trong chớp mắt, xe của Cố Nhược Lâm đã đỗ trước mặt tôi.

“La âm bà.” Kính cửa sổ xe hạ xuống, đôi mắt Cố Nhược Lâm đỏ quạch, tròng mắt có cảm giác vẫn còn hơi sưng húp.

Tôi mở cửa xe ngồi lên ghế lái phụ, một thứ mùi nước hoa điềm tĩnh bay vào trong mũi.

Bộ dạng bây giờ của Cố Nhược Lâm, có một cảm giác trông rất tội nghiệp.

Thêm với việc trong thâm tâm tôi vốn đã có một thứ cảm tình khó diễn tả đối với cô ta.

Cho nên cảm giác có chút thương xót.

“Cố... Cố tiểu thư, cô cũng đừng khóc nữa, tôi sẽ giúp cô nghĩ cách, chung quy hai ngày tới, tôi chắc không phải xuống sông Dương nữa, để tôi xem có thể giải quyết toàn bộ vấn đề cho cô không.” Vụ ở sông Dương lớn như thế, Trần mù về thẳng nhà luôn, đến con gái cũng không gặp nữa, thì chắc chắn không thể đi làm tiếp.

Tôi cũng không muốn ngay ngày mai đã lại đi làm phiền Lưu Văn Tam, thôi thì cứ chờ lão liên lạc lại với tôi là xong.

Cố Nhược Lâm mừng phát khóc: “La âm bà, anh nói thật chứ?”

“Uhm.” Tôi gãi gãi đầu, rồi cũng nói thật: “Thực ra tôi vẫn chưa nghĩ ra cách giải quyết, có điều xe đến trước núi ắt có đường , bản thân nhà cửa nhà họ Cố không có vấn đề gì, chỉ là long mạch của núi Nội Dương khô kiệt, khiến nhà họ Cố gặp vận đen, thêm với việc xây nhà trên núi Nội Dương thì đồng nghĩa với việc mang vận may của nhà họ Cố đi bù vào long mạch, thì chắc chắn không bù đủ cho nổi.”

“Cô phải để cho tôi nghĩ đã. Xem xem có phương pháp giải quyết nào khác không.”

“Vâng! Vâng! La âm bà, tôi tin anh!” Cố Nhược Lâm bật cười, con mắt vốn mang vẻ tuyệt vọng, nay rõ ràng thêm vài phần linh động.

Nói thật, tôi nhìn mê luôn.

Cái đẹp của Cố Nhược Lâm, có sự phóng khoáng lúc bình thường, có vẻ tội nghiệp lúc hoảng hốt.

Bao nhiêu năm qua, tôi không dám kết bạn nhiều, sợ gây ra mâu thuẫn, rồi mẹ tôi sẽ lấy mạng họ.

Tôi cũng từng thích người khác, nhưng chỉ dám núp chỗ thật xa lén lút nhìn, cho đến khi thấy họ thành đôi thành cặp với gã trai khác, còn mình chỉ biết âm thầm gặm nhấm vết thương lòng.

Đã hai mươi hai tuổi rồi, tôi gần như chẳng nói chuyện được mấy câu với con gái.

Vậy nên Cố Nhược Lâm, trở thành người con gái tôi tiếp xúc nhiều nhất trong nửa đầu đời!

“La âm bà?” Cố Nhược Lâm có chút nghi hoặc gọi tôi một câu.

Tôi mới định thần lại, cố gắng che dấu sự ngượng ngùng của bản thân.

“Cô... Cô cứ lái xe đi, tôi vừa nãy chỉ là xem tướng mặt của cô thôi.” Tôi hoảng hốt nói bừa, vội tìm cho mình một cái cớ.

Cố Nhược Lâm rõ ràng rất kinh ngạc: “Anh lại còn biết xem tướng nữa sao?”

“Uhm.... biết một chút ít.” Tôi làm một động tác tay.

Câu nói dối này khiến tôi chẳng còn chút tự tin nào.

Sự kinh ngạc trong mắt Cố Nhược Lâm càng nhiều thêm, cô ta nhìn tôi với vẻ mặt đầy nể phục: “La âm bà, anh khiêm tốn quá rồi, lúc nói chuyện xem phong thủy, anh cũng bảo chỉ biết chút ít, thế nhưng lại có thể nhìn ra nhiều vấn đề như thế, tôi cảm giác anh chuyên nghiệp hơn nhiều so với Lý Đức Hiền!”

“Nếu mà có cơ hội thì anh cũng giúp tôi xem tướng mặt đi, cái chút ít mà anh bảo, chắc cũng phải là lý giải ở cấp đại sư rồi.”

Tôi: “.....”

Lời này tôi căn bản không đỡ nổi....

Vừa nói chuyện, Cố Nhược Lâm vừa nhấn chân ga.

“Đúng rồi, sau này cũng đừng gọi tôi là Cố tiểu thư nữa, gọi tôi là Nhược Lâm đi!” Lúc này, tâm trạng của Cố Nhược Lâm hoạt bát hơn nhiều, giọng nói cũng vui tai như tiếng chuông bạc vậy.

“Thế cô cũng đừng gọi tôi La âm bà nữa, gọi tôi là Thập Lục cũng được...” Tôi chẳng dám nhìn Cố Nhược Lâm nhiều, ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ sợ lại thất lễ.

“Được thôi!” Cố Nhược Lâm cười đồng ý, xe cũng bắt đầu lên đường.

Khoảng chừng mười mấy phút sau, xe đã đến khu nhà cổ họ Cố.

Chúng tôi xuống xe, Cố Nhược Lâm đi phía trước.

Tôi thì lại không đi vào trong cổng, mà nhíu mày đứng ở phía ngoài, nhìn chằm chằm một chỗ bờ tường phía bên phải, gọi bảo Cố Nhược Lâm dừng lại.

“Làm sao vậy, La âm...” Nói đến đây Cố Nhược Lâm chợt ngừng lại, sau đó nháy mắt lè lưỡi: “Anh Thập Lục, làm sao vậy?”

Nói thật, cái câu anh Thập Lục này gọi đến tận đáy tim tôi luôn, cho tôi một thứ cảm giác vui mừng vô cớ, giống như là có thể thân mật với Cố Nhược Lâm thêm vài phần vậy.

Tôi cũng hít một hơi thật sâu, định thần lại, chỉ về chỗ bờ tường đó nói: “Chỗ đó bị đốt cháy từ lúc nào thế?”

Bờ tường phía bên phải cổng vào bị đốt cháy một mảng lớn đen xì!

Thần sắc của Cố Nhược Lâm rõ ràng cũng đầy bất ngờ.

“Hình như cũng chẳng để ý, nhưng lúc ban ngày rõ ràng vẫn không có vết này, để ngày mai em bảo người làm đến sửa lại.”

Tôi lắc lắc đầu, nói: “Không được đợi đến sáng, bây giờ cho người đến sửa luôn, trước cổng lửa đốt tường, trong nhà quỷ tọa thiền.”

“Đây chắc chắn bị cố ý đốt, định dụ quỷ quái vào trong khu nhà cổ.”

Vừa dứt lời, trong mắt Cố Nhược Lâm đã có nét hoảng hốt.

Ánh mắt tôi cũng lướt qua những chỗ khác, đồng tử lập tức co lại.

Cái trò dụ quỷ này, không chỉ có mỗi một chỗ!

[tác giả có lời muốn nói] Cầu giục chương, cầu bình luận, cầu phiếu bầu, cầu chấm điểm, anh em đọc truyện không ít, động tay một phát, là có bạo chương!

Bạn cần đăng nhập để bình luận