Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 725: QUẺ LOẠN, BỎ LỠ

Đang chuẩn bị đóng cuốn sách da dê lại, có điều tôi lại ngừng lại một chút, mò lấy điện thoại, mở một tấm ảnh chụp ra.

Trong ảnh, có một vạt tiền đồng hình thành tướng quẻ, đây chính là quẻ bói xuất hiện trước quan tài Hà Trĩ lần đó, tôi chỉ kịp chụp nó lại, thu tiền đồng lại xong thì rời đi, cũng không biết giải.

Bây giờ biết nó là Hào kim tiền, có sách quẻ, nếu như đối chiếu được tướng quẻ tương đồng bèn có thể giải ra, cũng không cần tôi phải đi học cách làm sao gieo quẻ.

Đương nhiên, tôi không lập tức giải quẻ, trong tình huống không biết Kim tiền hào, dựa vào sách quẻ tìm tướng quẻ, thì cần tốn không ít thời gian, số may thì mấy trang đầu liền thấy ngay, số không may thì phải lật tìm từng trang một, bây giờ tôi không có thời gian này.

Thu điện thoại cùng tất cả những thứ còn lại vào, toàn bộ đều cất lên người xong, tôi nói với Thích Lan Tâm, bảo cô ta đi thu liệm xác chết tử tế, đưa qua nhà họ Phùng, nhờ Phùng gia chủ trông coi cẩn thận, sau khi tôi về sẽ nghĩ cách đưa ông ta về quê cũ.

Thích Lan Tâm do dự một chút, khẽ nói: “La tiên sinh, việc nhỏ này nhà họ Thích có thể làm tốt được, thêm nữa nhà họ Thích tìm thấy xác chết, cũng coi là duyên phận, không cần phiền đến nhà họ Phùng.”

Tôi nhìn Thích Lan Tâm thêm một cái, hơi có chút hiểu ra ý tứ của cô ta, đương nhiên tôi không phản cảm, Thích Lan Tâm là một người đàn bà thông minh, càng là người biết tiến lùi.

“Được, vậy thì phiền Thích tiểu thư rồi, nhất thiết phải bảo quản tốt xác chết.”

Nói rồi, tôi lại đến trước quan tài, hướng về phía Tưởng Bàn chắp tay bao quyền, hơi hơi cúi người.

“Tiền bối là cao nhân, tôi có sự vụ quấn thân, lúc quay về nhất định sẽ đưa hài cốt tiền bối về quê hương, tôi đã có thuật Địa tướng Kham dư, không thể giữ lại Kim tiền hào nữa. Nếu có cơ hội, sẽ thay tiền bối tìm một đồ đệ, truyền thụ hắn Kim tiền hào.”

Rầm một tiếng khẽ vang lên, xác chết của Tưởng Bàn lại cứ thể đổ thẳng vào trong quan tài.

Thích Lan Tâm vẫy tay gọi những người làm khác, đậy nắp quan tài lại.

Tiếp đấy cô ta đột nhiên vỗ vỗ tay, bên ngoài lại bước vào trong bốn người, bọn họ khiêng một cái rương gỗ không lớn, có điều có thể nhìn ra được, cái rương nặng trình trịch, trọng lượng không nhẹ.

Tôi thấy buồn cười, Thích Lan Tâm đúng thật là lại tiếp tục tặng tiền thật bạc thật.

“Không cần mở ra nữa, tôi cho chị một số điện thoại, đem đồ đưa qua cho cô ấy, cô ấy ở cùng với bà nội tôi.”

Tâm trạng tôi khoan khoái hơn không ít, việc của nhà họ Thích hoàn thành, tiền cũng về tay, tôi có thể yên tâm xuất hành rồi.

Còn về Thích Lan Tâm đưa tôi bao nhiêu tiền, tôi đều không hỏi.

Dựa vào gia nghiệp của nhà họ Thích, lại nhìn độ lớn của cái rương đó, sợ rằng ‘cá vàng’ bên trong còn nhiều hơn so với lần trước.

Để lại số điện thoại của Từ Thi Vũ cho Thích Lan Tâm xong, tôi mới bảo cô ta xếp người đưa tôi về nhà họ Phùng.

Lúc rời khỏi nhà họ Thích, cũng mới chỉ hơn năm giờ chiều, đợi đến nhà họ Phùng, đã là gần xẩm tối, ánh răng đã rót xuống rồi.

Ở cổng nhà họ Phùng đỗ mấy chiếc xe, tôi nhìn thấy bên cạnh xe có tiểu đạo sĩ đứng.

Đầu mày tôi hơi nhíu lại, có điều ngay tiếp đó lại giãn ra.

Nhà họ Liễu làm việc trước nay hiệu suất đều cực cao, bọn họ hôm nay đã tới, cũng nằm trong dự liệu của tôi, chỉ là không biết Trần mù và Lưu Văn Tam đã quay về chưa.

Tôi sải bước vào trong sân, không hề có người lên trước ngăn tôi.

Sau khi vào trong sân xong, tôi một phát liền nhìn thấy Liễu Dục Chú đang ngồi ở tiền viện, cùng với Mao Nguyên Dương đang đứng bên hông Liễu Dục Chú.

Phùng Chí Vinh không có mặt.

Tôi đến trước cửa sảnh chính, Mao Nguyên Dương bèn lên trước hai bước, nói: “La Thập Lục, các vị tiền bối nhà họ Liễu đã chuẩn bị quay về, cậu đi làm gì thế, đến tận giờ mới về?”

Tôi không hề đoái hoài đến Mao Nguyên Dương, mà nhìn sang Liễu Dục Chú, nói: “Tôi không biết chú Trần và chú Văn Tam về chưa, bọn họ đến nơi, chúng tôi liền theo anh xuất phát, đợi thêm lúc nữa không vấn đề chứ?”

“Vấn đề không lớn, tôi còn cần bàn bạc với cậu về chuyện của Trương Nhĩ. Tôi và mấy vị sư bá đã nói chuyện rồi, về Trần Thương xong việc cần gấp là tìm Trương Nhĩ, cậu đủ chắc chắn là lão sẽ qua đó đúng không?” Liễu Dục Chú chằm chằm nhìn tôi, mở miệng hỏi.

“Con gái lão ở đó, lão chắc sẽ động thủ với cháu nội Dương Hưng của Dương Hạ Nguyên, vậy nên lão nhất định sẽ qua, có điều bên cạnh Dương Hưng cũng có một số Phong thủy sư, chỗ Đạo quán đó của Dương Hạ Nguyên cũng có chút căn cơ. Lão chắc sẽ không dễ mà đạt được mục đích.” Tôi giải thích.

Liễu Dục Chú trầm mặc một chút, rồi gã gật gật đầu nói: “Ba vị sư bá tới xong, tôi có đưa bọn họ qua quả núi chỗ phủ đệ của Viên Hóa Thiệu rồi, đã không vào được nữa, giống với suy đoán trước đây của chúng ta, đã từng có người vào trong rồi. Lão Trương Nhĩ này sẽ không dễ đối phó đâu.”

“Chúng tôi ra tay toàn lực, lão cho dù có thể sống sót được, cũng sẽ chẳng có kết cục tốt lành gì.”

Những lời này của Liễu Dục Chú, lại khiến lòng tôi bị đè lên một tảng đá lớn, có điều bản thân việc này là chuyện đã suy đoán ra từ trước, chúng tôi đã sớm có sự chuẩn bị tâm lý.

“Xe đến trước núi ắt có đường, thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng, cố gắng cho một cơ hội sống, lão chắc sẽ không chết được.” Tôi lại khàn giọng nói một câu.

Trong lúc tôi và Liễu Dục Chú nói chuyện với nhau, Phùng Khuất qua chào hỏi, tôi hỏi hắn Lưu Văn Tam với Trần mù, Phùng Khuất mới bảo với tôi, bọn lão vẫn chưa về, tiếp đấy Phùng Khuất lại hỏi tôi, có phải chuẩn bị tiệc tối bây giờ không.

Tôi gật đầu ra hiệu cho hắn đi chuẩn bị, Liễu Dục Chú thì biểu thị gã sẽ liên tục ở đây đợi, rồi đưa chúng tôi xuất phát thẳng luôn.

Thoáng chốc, thời gian trôi qua rất nhanh, tốc độ chuẩn bị tiệc tối của nhà họ Phùng không chậm, một bàn thức ăn đã được bày đủ, mấy người Lưu Văn Tam vẫn chưa về.

Tôi gọi điện thoại không có ai nghe, nếu như Lưu Văn Tam xuống nước, thì đương nhiên điện thoại sẽ để trên bờ, vậy nên tôi cũng chẳng tiếp tục giục giã nữa.

Tâm trạng của Liễu Dục Chú điềm nhiên hơn không ít so với trước, không hề nói thêm gì khác.

Lúc này không có việc khác, nên tôi liền bảo Phùng Khuất sắp xếp phòng cho Liễu Dục Chú nghỉ ngơi, hôm nay khả năng còn phải đợi một đêm, tiếp đấy tôi bèn về phòng mình, lấy cuộn sách da dê Kim tiền hào kia ra, mở ảnh chụp trong điện thoại ra, tìm tướng quẻ tương ứng.

Xem lướt qua một lượt, tôi phát hiện Kim tiền hào này phải đơn giản hơn quá nhiều quá nhiều so với Cốt tướng.

Nói cách khác, Kim tiền hào phải thấp hơn một bậc so với Kim toán bàn.

Muốn dùng Kim toán bàn bói quẻ, cần Sinh thần gẩy bàn tính định quẻ, một lần là thành tướng quẻ.

Còn Kim tiền hào thì cần sáu lần thành quẻ, gieo quẻ dùng ba đồng tiền tuế, lấy mặt âm dương tương phản của nó, căn cứ theo phương pháp tính Dương quẻ Đa âm, phân biệt ghi lại sự biến hóa của sáu hào, suy ngược lại để có được tướng quẻ, rồi lại phán đoán cát hung.

Kim tiền hào bói quẻ đã khó hơn rồi, mà cuối cùng đạt được tướng quẻ cũng khó, hoàn toàn không đơn giản rõ ràng như Kim toán bàn của Địa tướng Kham dư.

Đây đã không phải là chênh lệch trình độ nữa, mà là hai kiểu bói quẻ có sự khác biệt trên bản chất.

Tôi bèn càng không cần thiết phải học Kim tiền hào nữa.

Hơn nữa tôi cũng phát hiện, quẻ bói mà Hà Trĩ gieo ra này, đều là hào động, cũng chính là quẻ loạn trong Địa tướng Kham dư.

Hoặc giả khi đó lúc bà ta gieo quẻ, tướng quẻ là rõ ràng, nhưng đến cuối cùng lại hỗn loạn, nếu không phải người ngoài cuộc, hoặc giả là Hà Trĩ lại gieo một quẻ nữa, tôi căn bản không suy đoán ra được nội dung của tướng quẻ này là gì.

Sau khi thu Hào kim tiền lại xong, trong lòng tôi vẫn hơi có chút thở dài.

Trương Nhĩ biểu hiện ra sớm quá, hoặc là đây cũng chính là vô tình, nếu lão không có những tâm tư đó, thì khi tôi có được Hào kim tiền này, tuyệt đối người đầu tiên nghĩ tới sẽ chính là lão.
Bạn cần đăng nhập để bình luận