Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 638: CHIA ĐỀU

“Tôi trực tiếp cho người động thủ, đưa hắn về nhà họ Phùng?” Tốc độ xe của Phùng Quân chậm hơn một chút, dò hỏi tôi.

Tôi vốn còn đang phiền não, không tìm ra Dương Hưng cũng rất khó nhằn, nhưng những lời này của Phùng Quân lại có thể giúp tôi một việc lớn!

Tôi lập tức gật gật đầu nói: “Được, lập tức đưa hắn qua nhà họ Phùng, thủ đoạn cứng rắn một chút cũng không sao.”

Phùng Quân gật gật đầu với Phùng Bảo, xe dừng lại xong hai người liền đổi vị trí, Phùng Bảo lái xe, Phùng Quân thì lập tức gọi điện thoại sắp xếp công việc.

Một lát sau, nụ cười trên mặt Phùng Quân càng nhiều hơn: “Đã sắp xếp rồi, tên Dương Hưng này chẳng biết làm cái gì mà lại còn qua thôn Kính Khẩu, mấy hôm nay hắn đều ở bên đó. Thôn Kính Khẩu là chỗ Trương Nhĩ tiên sinh ở.”

Tôi ngẩn ra một phát, tôi đại khải có thể đoán được, Dương Hưng chắc chắn là đang nghĩ đủ mọi cách để tìm ra Cố Nhược Lâm.

Hắn như vậy là tìm đến thôn Kính Khẩu? Chỗ mà Trương Nhĩ ở, trùng hợp?

Giây tiếp theo, tôi đột nhiên lại nghĩ đến một chuyện...

Nếu như Cố Nhược Lâm mất tích thời gian rất dài, nhưng lại đến đúng nơi Trương Nhĩ ở, thì sợ rằng chưa chắc đã là trùng hợp gì cả.

Hồi đó Phùng Bảo đi điều tra quan hệ giữa nhà họ Cố với nhà họ Dương, cũng đã nói với tôi.

Cố Khai Dương ly hôn lần thứ nhất với Nhị tiểu thư nhà họ Dương, lúc dắt theo đứa trẻ về thành phố Nội Dương, con gái ruột của ông ta đã chết rồi. Thậm chí ông ta còn vì cứu mạng con gái mà tìm đến Trương Nhĩ, nhưng cũng không có cách gì thay đổi kết cục này.

Cố Nhược Lâm bây giờ, là một bé gái khác mà hồi đó Cố Khai Dương nhận nuôi.

Trương Nhĩ âm thầm làm phép, đem hồn của đứa con gái đã chết của Cố Khai Dương, di hồn lên trên người Cố Nhược Lâm.

Lẽ nào là bởi vì chuyện này mà Cố Nhược Lâm qua thôn Kính Khẩu, rồi mới khiến Dương Hưng hiểu nhầm là cô ta mất tích?

Có điều trước thời điểm này, Cố Nhược Lâm đích thực từng tới nội thành của thành phố Nội Dương, tôi từng phát giác ra...

Gạt bỏ tư duy trong đầu, những chuyện này không liên quan gì đến tôi, nghĩ nhiều vô ích.

Chẳng mấy chốc, chúng tôi đã tới nhà họ Phùng.

Bên ngoài cổng nhà họ Phùng đỗ một chiếc xe, tôi nhìn một cái liền có cảm giác rất quen thuộc, chẳng phải chính là xe của Thích Lan Tâm sao?

Đi vào trong cổng chính nhà họ Phùng, tôi liền nhìn thấy Phùng Chí Vinh và Thích Lan Tâm đang ngồi trong sảnh chính, hai người đang nói chuyện gì đó.

Bọn họ nhìn thấy tôi xong, Phùng Chí Vinh thì vẫn ngồi yên, còn Thích Lan Tâm thì trực tiếp đứng dậy luôn, còn vẫy vẫy tay với tôi, gọi một tiếng La tiên sinh.

Tôi vào trong sảnh chính, cũng lên tiếng chào hỏi với Thích Lan Tâm, đồng thời cũng nhìn nhau rồi gật gật đầu với Phùng Chí Vinh.

Hiện giờ quan hệ giữa tôi và Phùng Chí Vinh đã rất thân, ông ta với tôi cũng không câu nệ như trước nữa, đúng thật là giống như bạn bè, tôi không khách khí, ông ta nói gì cũng không cần kiêng dè quá nhiều.

Còn về Thích Lan Tâm, thần sắc cô ta tuy hơi có chút mệt mỏi, nhưng tướng mặt đã có sự thay đổi.

Bản thân cô ta là mặt trái xoan, mắt thụy phượng, sống mũi cao thẳng, nối thẳng đến Thiên đình, trán cũng rất đầy đặn, môi vừa vặn không dày không mỏng, xương gò má cũng tròn trịa, cao mà không nhọn. Thuộc về dạng người đẹp cốt cũng đẹp, khí chất thì càng là dịu dàng tài trí.

Bây giờ chỗ gốc mũi của cô ta mọc một nốt ruồi rất mảnh, nhưng không hề phá hoại cảm giác thẩm mỹ, nốt ruồi nằm ở chỗ khí nhập vào cung tiền tài, biểu thị tài vận của cô ta cực tốt!

Hơn nữa tướng xương mày của cô ta so với lần trước, cũng rõ ràng hơn một chút, xương Thiên đình trông cũng hơi dầy dặn hơn.

Nhìn từ trên tướng mặt Thích Lan Tâm chắc là đã nắm quyền của nhà họ Thích rồi, lại nhìn từ trên thần thái, nhà họ Thích xảy ra chuyện lớn như vậy, cô ta giờ này ít nhất tâm thế vẫn đang bình ổn lý trí, cô ta đích thực là có cái bản lĩnh này, có thể quản lý tốt được gia tộc này.

“La tiên sinh, tôi tới đây, là muốn cảm tạ cậu đã cứu nhà họ Thích, nếu không phải nhờ cậu, sợ rằng cả gia tộc đều đã bị ông nội và chú Hai của tôi hủy rồi.” Thích Lan Tâm khẽ mở miệng nói.

“Bên phía cảnh sát bởi vì có chứng cứ của các cậu, nên trên cơ bản không liên lụy đến những người khác trong nhà họ Thích, ông nội tôi và chú Hai cũng đã nhận tội, bọn họ sẽ chịu nhận trừng phạt tương ứng, những người làm bị mất mạng kia, tôi đã sắp xếp bồi thường rồi, bọn họ trên có cha mẹ già, dưới có con cái, nhà họ Thích đều sẽ phụ trách nuôi dưỡng.”

Tôi gật gật đầu nói: “Thích tiểu thư quả nhiên chất huệ tâm lan, có thể gánh vác được trách nhiệm này, cũng là một loại dũng khí.”

“Lần trước lúc gặp Thích tiểu thư còn chưa có tướng mặt quyền cao chức trọng, đến nay tướng cốt của chị có sự thay đổi, âu cũng là mệnh số. Hoặc giả bèn là Thích tiểu thư dám gánh vác kết cục này, nên ông trời phù hộ cho chị, nếu như chị làm ngơ với những người đó, thì hoặc giả sẽ có những hậu quả khác.”

Thích Lan Tâm rõ ràng có vẻ kinh ngạc, có điều nụ cười trên mặt cô ta lại càng nhiều hơn, nói: “Cảm ơn La tiên sinh giúp xem tướng mặt. Lan Tâm sẽ không để La tiên sinh nhìn nhầm đâu.”

Cô ta hơi hơi nghiêng người, giơ tay lên ra hiệu cho tôi nhìn vào trong.

Tôi lúc này mới phát hiện, bên trong đặt một cái rương gỗ, bên trên rương gỗ còn phủ vải đỏ.

“Đây là?” Tôi thắc mắc không hiểu.

Thích Lan Tâm cười cười, nói: “Tôi đã hứa sẽ trả thù lao một nghìn vạn cho La tiên sinh, lúc đó tôi tưởng rằng mình sẽ phải táng sống, vốn là định chuyển trực tiếp vào tài khoản của cậu, chỉ là lúc đó sự việc phát sinh quá nhanh, quá nhiều, mà chuyển khoản con số này thủ tục cũng rất rườm rà, nên tôi cũng không xin số tài khoản của La tiên sinh cậu. Việc này vì thế mà bị trì hoãn, sau đó tôi có tìm hiểu qua Phùng gia chủ, biết được tiên sinh làm việc, tốt nhất là đưa hồng bao. Trong rương gỗ là vàng thỏi có giá trị một nghìn vạn. Nhà họ Thích không được quỵt nợ.”

Cùng lúc Thích Lan Tâm dứt lời, cô ta cũng đi đến bên cạnh cái rương gỗ, mở tấm vải đỏ, cũng kéo nắp rương ra, để lộ ra ngoài bèn là ‘cá vàng to’ được xếp chỉnh tề.

Tôi nhìn mà tim đập nhanh thêm không ít, dạng ‘cá vàng to’ giá trị thế này, đúng chuẩn vàng thật bạc thật.

“Ngoài ra, nhà họ Thích muốn mời La tiên sinh sau này thường tới chơi, lúc La tiên sinh rảnh rỗi, có thể giúp nhà họ Thích chọn địa chỉ xây một chỗ nhà phong thủy không? Hiện giờ nhà họ Thích chết bao nhiêu người như vậy, sợ rằng chỗ đó đã thành hung trạch rồi.” Thích Lan Tâm tiếp tục mở miệng.

“Được.” Tôi gật gật đầu không từ chối, có điều cũng nói thẳng luôn, tôi dạo gần đây sợ là không có thời gian, nhà họ Thích có thể tạm thời không trú ở căn nhà đó, tìm một chỗ ở tạm, người chết quá nhiều đích thực là thành hung trạch.

Tiếp đấy tôi lại nhìn sang Phùng Chí Vinh, nói: “Phùng gia chủ, vẫn phải phiền ông một việc.”

Phùng Chí Vinh cười ha hả gật đầu: “La tiên sinh cứ nói đừng ngại.”

“Đem chỗ ‘cá vàng’ này chia thành bốn phần đi, một phần tặng cho chú Trương, một phần đưa tới Trường Thanh Đạo Quán, Trường Thanh Đạo Quán hy sinh không ít, Mao quan chủ hiện này thần trí không tỉnh táo, không biết có hồi phục được không, bọn họ cũng có người chết, cần có trợ cấp an ủi.”

“Phần thứ ba tặng cho những phong thủy sư kia, tôi không biết chỗ ở của bọn họ, thời gian cũng không nhiều. Phần cuối cùng phiền Phùng gia chủ sắp xếp đưa qua cho bà nội tôi.” Phùng Chí Vinh liên tục gật đầu, trong mắt là sự tán thưởng không chút che giấu.

Thích Lan Tâm rõ ràng cũng ngẩn người ra, cô ta có vẻ nghĩ ngợi nhìn tôi một cái, không nói thêm gì khác.

Phùng Chí Vinh lập tức sắp xếp cho người đi làm theo lời tôi nói.

Cũng đúng vào lúc này, hai người Phùng Bảo và Phùng Quân đang đợi tôi ở cửa gian sảnh đột nhiên bước vào trong.

Phùng Quân không mấy tự nhiên nói: “La tiên sinh, Dương Hưng có chuyện rồi... Mấy người thủ hạ kia không dám hành động, sợ là phải cần cậu đi qua xem xem...”

Mặt tôi hơi biến sắc một phát, đồng tử co mạnh: “Có chuyện? Xảy ra chuyện gì rồi?”

“Hình như... là mất hồn?” Ngừng lại một chút, Phùng Quân tiếp tục nói: “Theo lời nói của người dân thôn Kính Khẩu, hắn đi vào nơi không nên vào, sợ là không sống được lâu nữa...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận