Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 791: MÁU TIM ĐẠO SĨ, BỤI VỤN NGỌC TỶ

Sắc mặt Liễu Tam Nguyên tái xanh, đối với sự xuất hiện của Dương Thanh Sơn coi như không thấy, ánh mắt nhìn thẳng phía trước!

Tôi vô thức nắm chặt thanh kiếm trong tay, chằm chằm nhìn về hướng của Xác âm luyến dương, trong đầu nhanh chóng phân tích tình hình trước mắt.

Nếu như Liễu Tam Nguyên cho mượn máu tim, Dương Thanh Sơn có thể trấn được Xác âm luyến dương sao?

Nhưng ông ta sẽ cho ư?!

Những thanh kiếm đồng thau lá liễu kia, kéo theo từng vệt tàn ảnh màu xanh đỏ giữa không trung, rõ ràng là màu đồng thau và màu máu đan xen lại với nhau, dưới sự cộng hưởng của tốc độ bắn, trông giống như huyết sát hóa thanh thi vậy.

Trong nháy mắt, kiếm đã đến trước mặt Xác âm luyến dương, chỉ thấy hắn vụt giơ cánh tay phải ra, xoay một phát về phía trước!

Cánh tay cường tráng rắn rỏi, giống như một bánh xe khổng lồ đang chuyển động, sau khi xoay một vòng trước mặt hắn, giống hệt như một tấm khiên chắn!

Giây tiếp theo, chỉ nghe ầm một tiếng nặng nề vang lên, Xác âm luyến dương lại bị đánh bay ra xa ba mét!

Hắn rơi mạnh xuống đất, nhưng không hề ngã xuống...

Trên cánh tay phải của hắn cắm đầy kiếm đồng thau lá liễu, thương tích kinh người.

Nhưng đối với hắn mà nói, ngoài những vết thương ngoài da này ra, không hề tạo thành thương tổn lớn hơn.

Sắc mặt Liễu Tam Nguyên dần trở nên trắng bệch không chút máu, nhưng sát khí, sự điên cuồng trong mắt ông ta thì vẫn không giảm bớt chút nào.

Tôi cảm thấy cổ họng khô khốc vô cùng, môi nứt nẻ đau rát, muốn nói, nhưng kiểu gì cũng không nói ra được, thậm chí là muốn học Lưu Văn Tam chửi một chữ “địt”, nhưng há miệng ra, lại không phát ra nổi một âm tiết.

Cũng đúng vào lúc này, Liễu Tam Nguyên lại lần nữa vung tay lên.

Tôi vốn tưởng rằng ông ta còn chiêu dự phòng.

Nhưng không ngờ, giây phút chưởng tay của ông ta hạ xuống, lại thành vỗ thật mạnh lên trên ngực của mình!

Một làn máu đỏ tươi đặc quánh từ trong miệng ông ta phun ra!

“Dương Thanh Sơn, nếu như ngươi có thể trấn hắn lại! Nhà họ Liễu bỏ qua tội phản bội cho ngươi!” Giọng của Liễu Tam Nguyên không còn mạnh mẽ, sau khi thổ ra chỗ máu đó xong, bèn rũ rượi đến cực điểm, cả người trực tiếp mềm oặt đổ về phía trước, không còn động tĩnh...

Liễu Tam Nguyên hung ác, ông ta đối xử với bản thân cũng tàn nhẫn, một chưởng này mà rơi lên trên người bình thường, nhất định chết ngay tại chỗ, vậy mà ông ta lại dùng để đánh vào tim của mình.

Một hình bóng màu xanh đen từ trên không trung rơi xuống, trong nháy mắt, bèn hạ xuống phía trước người Liễu Tam Nguyên nhiều mét, trong tay hắn hóa ra cũng đang bê một cái khay mực cực lớn!

Cái khay mực này nhìn sao mà quen mắt, chẳng phải chính là cái khay mực mà lúc trước Liễu Tam Nguyên dùng Ngũ Đế Phong Táng Phù đó sao?

Làn máu tim kia, phụt một phát tưới vào chính giữa khay mực.

Tôi mới nhìn rõ, trong bản thân khay mực vốn đã có máu rồi.

Trong máu huyết đặc quánh còn lẫn lộn với hạt nhỏ và bụi vụn, dưới ánh trăng chiếu rọi, trong ánh máu còn nhấp nháy màu ngọc trắng trong...

Tôi kinh ngạc nghĩ đến việc, khối ngọc tỷ vỡ nát kia, đã bị Dương Thanh Sơn lấy đi rồi, hắn không chỉ lấy Ngọc tỷ đi, thậm chí trong trận chiến còn đem bốn người Liễu Dục Chú, Liễu Hóa Đạo, Liễu Hóa Minh và Liễu Hóa Dương đi!

Trong khay mực vốn dĩ đã có máu, thứ máu này, chắc là máu tim của bốn người bọn họ? Những hạt nhỏ bụi vụn kia, bảy tám phần là bột giã của Ngọc tỷ!

Tôi không biết là bởi vì nguyên nhân của Ngọc tỷ, hay là bởi sự tín nhiệm của tôi đối với Dương Thanh Sơn, mà trong tích tắc, tâm trí tôi đã ổn định lại, đúng thật là trời không tuyệt đường người!

Xác âm luyến dương là thứ trời không dung, là thứ người đời không dung!

Năm đó hắn đã không cầu được trường sinh, hiện giờ hóa thành Xác âm luyến dương, cũng vẫn không thể nào thoát khỏi tộc Khương, hành hung gây ác, khiến thế gian sinh linh lầm than!

Tôi định thần tập trung tư tưởng, cực lực bình ổn lại tâm trạng, dồn hết tinh thần chú ý đến động tác của Dương Thanh Sơn!

Lòng bàn tay không còn mồ hôi lạnh rịn ra nữa, tôi đem sức lực toàn thân đều dốc hết lên cánh tay, nắm thật chặt lấy chuôi kiếm của Thượng phương Trảm mã kiếm.

Thân hình Dương Thanh Sơn vụt một phát đến bên cạnh Liễu Tam Nguyên, vung tay giật một phát, cây phất trần kia của Liễu Tam Nguyên, bèn rơi vào trong tay Dương Thanh Sơn!

Hắn căn bản không thèm nhìn Liễu Tam Nguyên lấy một cái, giây phút phất trần vào trong tay, bèn coi nó như bút, chống vào trong khay mực, khuấy mạnh một phát!

Giây tiếp theo, hắn liền lao nhanh về phía Xác âm luyến dương!

Xác âm luyến dương vốn đang sải bước đuổi theo chúng tôi, hai người trong nháy mắt liền sắp va chạm với nhau.

Tôi tưởng Dương Thanh Sơn sẽ giống như Liễu Tam Nguyên trực tiếp vung phất trần vẽ phù!

Động tác của Xác âm luyến dương càng bá đạo hơn, trực tiếp giơ tay lên trước túm, nếu như Dương Thanh Sơn vẽ phù, sợ rằng liền lập tức bị túm luôn lấy phất trần, nhưng không ngờ rằng Dương Thanh Sơn lại đột nhiên ngả ra phía sau, làm một động tác ngã ngửa, trực tiếp luồn qua dưới háng của Xác âm luyến dương!

Xác âm luyến dương túm hụt, còn cây phất trần đó thì vạch một phát, lưu lại một vết máu trên người Xác âm luyến dương!

“Ngươi là thần tử! Nhưng quên lễ quân thần, theo luật đáng trảm!” Âm thanh giống như tiếng sấm nổ ầm bên tai!

Dương Thanh Sơn không chút ngừng nghỉ, luồn qua dưới háng Xác âm luyến dương xong thuận thế bèn bật người dậy, thân người xoay một phát trên không, phất trần lại quệt một vết máu, vạch lên trên lưng của Xác âm luyến dương!

Giây phút phất trần vạch qua hắn đã lại rút lui ra ngoài nhiều mét, phất trần quét qua mặt đất, cũng hình thành một vết máu.

Xác âm luyến dương làm động tác định lao lên trước, Dương Thanh Sơn không hề ngừng nghỉ, lại lao quay lại!

Nhìn một phát vẻ như hắn lại định mô phỏng cách làm ban nãy, từ dưới thân Xác âm luyến dương luồn qua!

Hai cánh tay của Xác âm luyến dương đập một phát thật mạnh xuống dưới.

Nhưng Dương Thanh Sơn lại không luồn qua phía dưới hắn, mà ngược lại lách một phát sang bên phải, để lại một vết máu trên chân của Xác âm luyến dương, đồng thời lại vọt ra ngoài bốn năm mét.

Phất trần lại kéo ra một vệt máu trên mặt đất.

Lúc này tôi đã phát giác ra: Nét bút đầu tiên, tôi tưởng rằng khả năng là lúc Dương Thanh Sơn luồn qua háng Xác âm luyến dương, hắn định tiếp lực từ mặt đất, nhưng nét bút thứ hai này bèn có thể nhìn thấy rõ ràng, hắn thế này là đang cố ý, hắn, cũng đang vẽ phù!

Hắn không dùng chú pháp, vậy đây là đạo phù gì?!

Rõ ràng, Xác âm luyến dương không hề phát giác!

Hắn chỉ ngày càng điên cuồng giận giữ, trong sự cuồng bạo đó toát lên một thứ cảm giác, hắn lại cần dương khí rồi?!

Động tác của Dương Thanh Sơn càng ngày càng nhanh!

Trong thời gian này, mỗi lần Xác âm luyến dương định rời khỏi vị trí đang đứng, hắn liền lập tức lao quay lại, mỗi một lần tuy không gây ra thương tổn cho Xác âm luyến dương, nhưng đều lưu lại một vết máu!

Trên mặt đất có phù văn dần dần thành hình!

Đúng vào lúc này, tầm nhìn của Xác âm luyến dương, vụt hướng lên trên người tôi...

Sự thèm muốn, khát vọng trong mắt hắn, lập tức khiến toàn thân tôi run rẩy, như rơi vào động băng!

Hắn lập tức không thèm đếm xỉa đến Dương Thanh Sơn, vụt nhấc chân, sải bước về phía tôi!

Có điều một bước của hắn còn chưa hạ xuống, tiếng quát lạnh lẽo của Dương Thanh Sơn, bèn không ngừng vang vọng trong khu đất trống.

“Thiên có Tam Kỳ, Địa có Lục Nghi, ngũ lộ U Thần, giữ phù trấn hồn!”

“Quốc từ cổ đã mất, Triều từ Quân đã vong, Quân vương mất nước phong ấn trong quan quách, Luyến dương không diệt, Quốc khó xây dựng.”

“Lấy ấn Tỷ làm bằng, định xác trong quan!”

Dương Thanh Sơn tuy là xác sống thanh thi, ngậm một hơi thở không trút, sớm đã không còn là đạo sĩ như Liễu Tam Nguyên, nhưng chính khí lẫm liệt của hắn, sao là thứ mà Liễu Tam Nguyên có thể bì được!

Cùng lúc giọng nói của hắn vang lên, năm cây cờ phướn ở bên rìa khu đất trống, bay lên phần phật!

Bốn chiếc gương đồng kia, thì càng giống như hội tụ tất cả tinh hoa ánh trăng, phản chiếu ra ánh huỳnh quang màu xanh!

Mặt trăng trên bầu trời đêm, giống như một con ngươi trợn to, đang chằm chằm nhìn Xác âm luyến dương dưới mặt đất!

Huyết phù mà Dương Thanh Sơn phác họa, bên trong có ánh máu màu ngọc không ngừng nhấp nháy!

Cơ thể của Xác âm luyến dương, cứng đờ lại, trong nháy mắt liền bất động không nhúc nhích, đứng yên tại chỗ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận