Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 952: TRẢM HÌNH NHÂN GIẤY

Cảm giác quen thuộc đó tuy mãnh liệt, nhưng tôi lại có thể khẳng định, người này tuyệt đối không phải Trương Nhĩ, cũng không phải là một người nào khác mà tôi quen biết.

Gã khoảng chừng trên dưới bốn mươi tuổi, gương mặt chữ Quốc, cơ bắp cường tráng.

Giây tiếp theo, gã lại đột nhiên nhấc tay lên, chém một cú thật mạnh về phía đỉnh đầu tôi!

Thứ đang nắm trong tay gã, hóa ra là một con dao nhọn được mài sáng bóng, trên con dao này còn có rãnh máu, hiển nhiên là một con dao mổ lợn!

Trong lòng tôi tuy kinh ngạc, nhưng động tác không hề chần chừ chút nào, trảm quỷ đao trong tay vụt giơ lên, đón về phía con dao mổ lợn đang chém tới...

“Keng!” một tiếng giòn giã vang lên, trảm quỷ đao và dao mổ lợn đập vào nhau.

Gã đàn ông này lực mạnh đến kinh người, nhưng trảm quỷ đao bằng đồng dày nặng vượt xa so với dao mổ lợn, tôi lại còn dùng đến lực đánh của Đương đầu nhất bổng, gã căn bản không chịu đựng nổi một đao này của tôi, cánh tay đều bị đánh đến vung cả lên.

Nhân giây phút gã loạng choạng, tay kia của tôi nhanh chóng móc từ trong túi ra một nắm chu sa, bởi giờ này tôi đã hiểu ra, cái cảm giác quen thuộc đấy tới từ áo máu trên người gã, từ trong ánh mắt đờ đẫn của gã, tôi liền có thể phán đoán ra gã nhất định là trúng vong rồi.

Cái áo máu đó do Trương Nhĩ thu thập hồn phách của dân thôn Tiểu Liễu làm thành, vết bàn tay máu trên áo máu cũng đều tới từ dân thôn của thôn Tiểu Liễu, mà số dân thôn đó hơn một nửa đều là người căm hận tôi.

Trương Nhĩ lợi dụng áo máu nhập vong vào người, đây chính là một chiêu ngầm dự phòng, người này bất luận làm gì cũng được, chỉ cần gã gặp phải tôi, thì liền sẽ trở nên cực “dữ”!

Tư duy chỉ trong nháy mắt, chu sa trong tay tôi đã vỗ về phía gã đàn ông đó.

Nhưng không ngờ gã đàn ông đó lại nhanh như cắt lùi ra sau, trong nháy mắt liền đã lùi vào trong lỗ hổng trên bức tường gỗ, cú vỗ này của tôi, thế mà lại vỗ hụt.

Tôi nhanh chân đuổi theo lên trước.

“Vù” một tiếng, một hình nhân giấy nhanh như bay rơi xuống trước mặt tôi, trên khuôn mặt trắng bệch của hình nhân giấy này phác họa đường nét màu đen, âm u kỳ dị một cách dị thường.

Chỉ thấy hai cánh tay nó giơ lên, hung hãn đâm về phía ngực tôi!

Tôi vụt đứng khựng lại, chém một đao thật mạnh xuống, rào một tiếng, cánh tay của hình nhân giấy bắn bay lên không.

Từ trong cánh tay của nó, “Leng keng! Leng keng!” rơi ra ngoài hai con dao găm dài mảnh.

Đầu mày tôi nhíu chặt, ngạc nhiên bất an nhìn quét tứ phía, phía sau vẫn còn có người đang điều khiển hình nhân?

Tôi vốn cho rằng Trương Nhĩ không ở đây, chỉ có cái người bị lão dùng áo máu nhập vong này, nhưng xem ra lão cũng vẫn ẩn nấp ở phía sau?

Trong đầu nhanh chóng suy nghĩ, đồng thời động tác tay tôi càng nhanh hơn, vung đao chém tiếp, sợi thép phía trên cái hình nhân này trực tiếp bị tôi cắt đứt.

Tôi đang định chui vào trong lỗ hổng đuổi theo, thì đột nhiên, phía bên hông tôi có hai ba mươi cái hình nhân đồng thời từ trên xà nhà rơi xuống!

Những hình nhân này không chỉ là đám bà bầu lúc trước, mà còn có hình nhân giấy chết đuối.

Bọn chúng trực tiếp bao vây luôn lấy tôi, hơn nữa còn vụt áp sát về phía tôi!

Tôi hét lớn một tiếng, trảm quỷ đao chém ngang một phát, thân người theo đà nhanh chóng xoay một vòng!

Dưới cú chém này, tiếng động rào rào liên tiếp vang lên, một vòng hình nhân đang vây lấy tôi đều bị chém đứt ngang người.

Nhưng những hình nhân giấy chỉ còn lại nửa người này, kèm theo cả sợi thép còn sót lại lần nữa quấn về phía tôi một cách hỗn loạn.

Tôi chỉ có thể dùng trảm quỷ đao toàn lực ngăn cản, bởi vì cho dù tôi dùng sức để chém, những sợi thép mang tính đàn hồi này cũng rất khó bị chém đứt, ngược lại chỉ lãng phí sức lực.

Sau khi bị dây dưa trì hoãn thời gian chốc lát xong, sợi thép có một bộ phận trong lúc đang quấn lấy tôi bị cắt đứt, một bộ phận khác thì quấn lên trên trảm quỷ đao, tôi cuối cùng dùng sức rạch một phát, mới chém đứt toàn bộ chúng được.

Cũng đúng vào lúc này, đột nhiên lại có hai hình nhân giấy rơi xuống dưới...

Thân người tôi cứng đờ lại.

Bởi vì rơi xuống trước mặt tôi, hóa ra là hình nhân ám chỉ Lý Âm Dương và Hà Trĩ...

Chỉ do dự trong khoảnh khắc ngắn ngủi, giây tiếp theo, tôi vung đao chém một nhát.

Hai cái hình nhân cũng trực tiếp bị chém đứt ngang người...

Không còn trở ngại nào khác, tôi sải bước, trực tiếp vào luôn trong cái lỗ hổng trên bức tường gỗ.

Ánh sáng ở phía sau, trong tối mờ ẩn hiện ánh xanh lét, đó là một lối đi dốc, tôi biết căn phòng mà chỗ này thông tới là đâu!

Tôi càng biết, kẻ điều khiển hình nhân sẽ tuyệt đối không ở quá xa.

Vừa sải bước vào trong, tôi liền nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp, rõ ràng là đang chạy thục mạng.

Tốc độ bước chân tôi càng nhanh hơn, đuổi theo về phía âm thanh đó!

Tay phải tôi đem trảm quỷ đao đặt ngang trước ngực, tay trái nắm chặt Bút Địa Chi, Bút Địa Chi có thể phá nhập vong, cũng có thể vẽ phù trấn xác, không gian này nhỏ hẹp, đợi chạm mặt với Trương Nhĩ, lão không thể nào dùng binh khí đánh với tôi, không biết còn có thủ đoạn lén lén lút lút nào nữa, tôi phải vạn phần cẩn trọng.

Tốc độ tháo chạy của chúng rất nhanh.

Khoảng chừng ba bốn phút sau, tôi từ lối đi đuổi theo đến phòng ở tầng hai, trong tầng hai này không có những người già xem kịch ban nãy, vô cùng trống trải, hơn nữa mỗi phòng đều được liên thông.

Chẳng mấy chốc, tiếng bước chân phía trước đã dừng lại.

Trong tầm nhìn phía trước của tôi, cửa của một gian phòng ở cuối nhất của hành lang đã bị hủy hoại.

Bên trong lộ ra một số bố trí, khiến tôi trong nháy mắt liền phân biệt ra được, đây là chỗ lần đó lão già trộm thọ mất mạng!

Chính tại đây, tôi và Trương Nhĩ khử bỏ lão già trộm thọ đó, Mao Nguyên Dương cũng bị thương tại đây, Trường Thanh Đạo Quán còn chết người nữa.

Tôi lúc này càng thận trọng hơn, đạp bước xông vào cửa xong, thanh đao trong tay chuẩn bị sẵn sàng chém ra bất cứ lúc nào.

Tôi một phát liền nhìn thấy phía trước cửa sổ ở bên cạnh đang đứng hai người!
Bạn cần đăng nhập để bình luận