Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 1012: CẦU NGƯỜI SINH, XEM NGƯỜI TỬ

Tôi nói hết những lời này xong liền trực tiếp về khu lều trại, không tiếp tục đợi lão nữa.

Lúc này đã là nửa sau đêm, sắc trời ngày càng đen tối, bình minh sắp tới.

Cửa lều của Liễu Dục Chú mở hé một khe, lúc tôi quay về, khe hở đó liền đóng lại.

Lều của Ngô Mậu, Phùng Quân, Phùng Bảo thì không có gì thay đổi.

Rất rõ ràng, Liễu Dục Chú biết tôi rời đi rồi.

Nếu như là Ngô Mậu, y sẽ không có tâm thái bình ổn như Liễu Dục Chú, lều chỉ mở hé một khe, chờ đợi.

Cùng ngao sói một trước một sau vào trong lều, tôi nằm lên trên đệm chống ẩm, ngao sói nằm bò bên cạnh tôi.

Nhắm mắt lại, tư duy và tâm thái của tôi đều bình ổn lại.

Những lời kể chuyện đó của lão điếc, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của tôi.

Mà sợ rằng cũng chính là bởi vì mấy câu di ngôn đó của Tưởng Bàn, mới khiến Phong thủy sư và Âm dương tiên sinh đều đổ xô vào vùng đất Kim thần Thất sát này.

Tôi cảm giác Tưởng Bàn khả năng có hai mục đích, một là ông ta muốn cuối cùng cũng có một ngày, có người có thể phá được vùng đất Kim thần Thất sát.

Hai là e rằng ông ta đã chuẩn bị sẵn dự định cho việc lão điếc không liên lạc được với Lý Âm Dương.

Tin tức ấy dùng tốc độ này lan truyền ra ngoài, Lý Âm Dương chỉ cần nghe thấy, liền có thể biết được, ông ta, Tưởng Bàn đã chết rồi...

Như thế này, cũng coi như là bàn giao của ông ta dành cho Lý Âm Dương và Hà Trĩ?

Có điều tôi vẫn cứ quyết định, đợi lần sau lúc tôi lại qua Viên thị Âm dương trạch, sẽ trực tiếp báo luôn tin chết của Tưởng Bàn.

Tôi không tiếp tục nghĩ thêm chuyện khác, bây giờ duy nhất cần làm, chính là nghỉ ngơi đầy đủ.

Đợi vào trong Sa Trấn, dốc toàn lực đối mặt với Kim thần Thất sát!

Sau khi nhắm mắt lại xong, rất nhanh tôi liền chìm vào trong giấc ngủ.

Vốn tôi cho rằng, tôi sẽ yên yên ổn ổn ngủ một giấc.

Bởi vì tôi đã có một thời gian tương đối dài không nằm mơ gì rồi. Cho dù là trước đây nằm mơ, nhiều lần đều là có liên quan đến Dương Thanh Sơn, có liên quan đến nơi cần cùng hắn tới.

Nhưng lần này, tôi lại nằm mơ, hơn nữa giấc mơ này cực kỳ quái dị.

Trong mơ không có bất cứ người nào, thậm chí đến bản thân tôi cũng không có, chỉ có thể nhìn thấy hạt cát đen xì, đang chầm chậm lưu chuyển. Trong những hạt cát đó, lờ mờ còn có một cánh tay thò ra ngoài...

Động tác túm hờ, nắm chặt của cánh tay đó, liền giống như muốn túm lấy thứ gì đó, nhưng lại không túm được...

Đợi lúc tôi ngủ một giấc tỉnh dậy, trong lều đều đã sáng rõ rồi.

Nhiệt độ nóng bỏng đang thiêu đốt da, ngao sói đều chẳng ở bên cạnh tôi nữa rồi.

Tôi nhìn thời gian điện thoại một cái, lúc này đã ngoài mười giờ rồi.

Mười giờ hôm đầu tiên, chúng tôi đều đã đi đường được hai ba giờ đồng hồ.

Tôi đứng dậy từ trong lều đi ra, nhìn thấy bên ngoài Phùng Bảo và Phùng Quân đang nướng thịt, ngao sói nằm bò bên cạnh bọn hắn, hóa ra cũng đang đánh chén ngon lành.

Lão điếc thì ở cạnh đám lạc đà của lão, cho lạc đà ăn muối.

Ngô Mậu lên tiếng gọi tôi: “La tiên sinh, mau qua đây! Lão điếc làm được một việc hay, lão gõ được một con sơn dương, hai ngày nay đều chẳng được ăn đồ tươi, đã sắp quên mất thịt bình thường có vị gì rồi.” Phùng Bảo và Phùng Quân cũng đều mang bộ dạng cực kỳ phấn khởi, gọi tôi nhanh qua.

Đến gần trước mặt, Liễu Dục Chú nhìn tôi một cái, gã nói: “Nghỉ ngơi không vấn đề gì rồi chứ?” Gã chỉ nói một câu này, cũng không hỏi thêm gì khác.

“Tinh lực dồi dào.” Tôi bình tĩnh trả lời.

“Ừ, ăn xong, thì chuẩn bị lên đường.” Lúc này đùi dê đã được nướng hòm hòm rồi, đang xèo xèo nhỏ mỡ, hương thơm ngào ngạt.

Phùng Bảo và Phùng Quân bắt đầu chia đồ ăn cho chúng tôi.

Lão điếc cũng lại ăn một chút, lão vẫn giữ nguyên bộ dạng lúc trước, không hề có gì bất thường.

Sau khi ăn hết đồ ăn xong, đoàn người chúng tôi lại đều lên lưng lạc đà, lão điếc ở phía trước dẫn đường, mọi người tiếp tục đi đường.

Lão điếc không hề dẫn chúng tôi đi qua chỗ đêm qua chúng tôi từng tới.

Rất rõ ràng, sau khi tôi nói câu nói đó xong, lão cũng đang đề phòng Ngô Mậu.

Đương nhiên, lão điếc không hề biết, dựa vào thuật phong thủy của Ngô Mậu, xác suất y có thể định vị Âm long rất nhỏ, gần như có thể nói là không có khả năng đó.

Dù gì để tôi định vị, cũng đều phải dùng thuật phong thủy tinh túy nhất trong Táng ảnh quan sơn và Địa tướng Kham dư.

Ngô Mậu cũng chỉ là một Phong thủy tiên sinh bình bình thường thường mà thôi.

Y nhiều nhất biết được, hai chỗ huyệt nguồn có thể định vị, nhưng cụ thể làm thế nào, thì hoàn toàn ù ù cạc cạc.

....

Lần này đi đường, thời gian liền duy trì càng dài hơn.

Thậm chí đến lúc giữa trưa, chúng tôi đều không dừng lại nghỉ ngơi, chỉ đơn giản chia nhau ăn thịt khô, bánh khô, cùng với một số sữa chua và nước uống.

Mãi cho đến lúc hoàng hôn buông xuống, tốc độ của lão điếc, liền hơi nhanh hơn một chút.

Đại khái duy trì chạy chậm khoảng nửa giờ đồng hồ, tôi rõ ràng chú ý đến, toàn bộ trạng thái cơ thể của lão điếc ở phía trước đều có sự khác biệt, lão dường như đang liên tục khe khẽ run rẩy.

Hơn nữa, địa thế sa mạc xung quanh cũng thay đổi rồi, trở nên hơi hơi trũng xuống.

Đồng thời, tôi cũng nhìn thấy một lạch sông dạng giống như khe rãnh, vươn dài ra hướng phía trước.

Chỗ này, sợ rằng chính là con sông đào đó!

Cũng là sau khi đến chỗ này xong, lão điếc mới cho tốc độ của lạc đà chậm lại.

Lại tiếp sau đó, chúng tôi liền liên tục men theo con sông này đi lên trước.

Màn đêm triệt để bao trùm, khi trăng tròn treo cao, sao trời lấp lánh, ở cuối tầm nhìn, xuất hiện một khu vực trũng hình tròn cực lớn.

Bên cạnh khu vực trũng đó, là một thị trấn nhỏ, cổng trấn dựng hai tảng đá lớn, trên một trong hai tảng đá, có khắc hai chữ “Sa Trấn”.

Ở phía sau tảng đá, có thể nhìn thấy mặt đường bằng đá bị cát mỏng che phủ.

Lại tiếp tục nhìn vọng ra sau, lờ mờ có thể nhìn thấy một số kiến trúc.

“La tiên sinh, đến rồi.” Người mở miệng nói, là Ngô Mậu ở phía sau.

Tôi gật gật đầu, trong lòng cũng hơi có gợn sóng.

Không chỉ bởi vì đã đến Sa Trấn này rồi, mà đồng thời còn bởi chỗ hố sâu trũng xuống cực lớn đó.

Chỗ này đường kính phải tới cả trăm mét, độ sâu từ bên rìa vào trong, liên tục lõm xuống dưới, bèn giống như một hình nón dốc ngược vậy.

Trực quan nhìn xuống dưới, chỗ sâu nhất ít nhất phải tới hai ba mươi mét.

Hơn nữa, ở chỗ trung tâm nhất, còn có một số động vật.

Chỗ này, kỳ thực còn chưa triệt để khô cạn, Âm long tuy bị phong thủy kích động, toàn bộ chảy vào lòng đất, nhưng vẫn còn để lại một tia cơ hội sống, có điều cơ hội sống này, không phải là cho người của Sa Trấn rồi.

Lão điếc ở phía trước sau khi dừng lại xong, phát ra âm thanh a ba a ba, còn hướng về phía tôi huơ tay ra hiệu.

Tôi biết, đây là lão điếc đang hỏi dự định và sắp xếp của tôi.

Tôi giơ tay lên làm một động tác dừng lại.

Liễu Dục Chú ở trước mặt tôi, gã quay đầu lại nhìn sang tôi, thần sắc hơi có chút nghi hoặc, nói: “Tại sao đến nơi rồi lại dừng lại, mọi người đều đi đường mệt mỏi, lạc đà cũng cần phải nghỉ ngơi rồi.”

“Vào Sa Trấn, bèn vào trong đất phong thủy Kim thần Thất sát, Sa Trấn vẫn đang luôn khơi gợi hiểm họa của phong thủy, chúng ta vào trong, cũng là có nguy hiểm đấy, trước thời điểm này, cần phải tránh né nguy hiểm.” Tôi trầm giọng trả lời.

Ngô Mậu cũng mang một bộ dạng khát khao tìm hiểu, hỏi tôi nên tránh né như thế nào?

Ánh mắt tôi sâu thẳm nhìn sang Ngô Mậu, nói: “Rất đơn giản, cầu người sinh, xem người tử. Phùng Bảo, Phùng Quân, còn cả lão điếc, đều sẽ không theo chúng ta đi vào sâu nhất bên trong, Ngô tiên sinh và tôi, cùng với Liễu đạo trưởng, chắc chắn là sẽ vào trong.”

“Trong ba người chúng ta, người mệnh mỏng nhất là anh, theo lý thuyết mà nói, anh dễ chết nhất.”

“Để tôi bói cho anh một quẻ, thế nào? Biết được sinh tử của anh, chúng ta chắc liền có thể tránh khỏi chỗ nguy hiểm nghiêm trọng nhất.”

[Tác giả có lời muốn nói]

Chương mới hôm nay kết thúc rồi, bạn đọc tỉnh Tứ Xuyên, ngày mưa bão bớt ra ngoài, cùng lão La co cụm trong phòng đừng động đậy...
Bạn cần đăng nhập để bình luận