Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

Chương 167: CHỈ RA CÓ MỘT



Trong lòng quá sốt ruột, đầu óc tôi thành một đống hỗn loạn.

Tôi phải đứng yên tại chỗ mất tận một phút, trong đầu mới phản ứng lại tên của loại hàng rào gỗ này, hình như gọi là Gai chống ngựa!

Cũng chẳng biết là ai thừa tiền đem đốt, thời đại bây giờ mà còn làm cái thứ này!

Xưởng gỗ ở dưới chân núi này, lại còn đem mấy thứ này ngâm dưới kênh dẫn nước!

Kênh dẫn nước gần bảy tám mét, bên trong ít nhất có tầm mấy chục cái gai chống ngựa trôi nổi.

Hơn nữa, bên rìa kênh dẫn nước cũng tương đối dốc, bắt buộc phải là người giỏi bơi lội xuống dưới đẩy, mới có thể đẩy đi được.

Một mình tôi thì chắc chắn không đủ.

Nhưng chạy lên xưởng gỗ phía trước kiếm người, sợ là cũng nhỡ hết việc rồi.

Cũng vào lúc này, phía sau lưng tôi có ánh đèn pin loạn xạ chiếu lại, còn có cả tiếng bước chân vội vã.

“La âm bà! Xảy ra chuyện gì rồi sao?! Sao tôi thấy cả Lưu Văn Tam với vợ ông ta đều nhảy sông vậy?!”

Giọng nói sốt sắng đó, chẳng phải chính là Phùng Khuất sao?

Quay đầu lại, tôi liên nhìn thấy Phùng Khuất dẫn theo đám người nhà họ Phùng vội vã chạy lại.

Trong lòng tôi quá mừng, lập tức gọi một câu: “Xuống nước! Đều xuống nước luôn bây giờ! Đẩy bỏ đám gai chống ngựa kia ra! Đẩy cách xa chỗ dòng nước xả xuống này ra!”

Lúc này tôi cũng chẳng biết rốt cục biểu cảm của mình hung tợn tới mức nào.

Từ trong mắt của Phùng Khuất, tôi có nhìn thấy kinh ngạc và đôi chút hoảng loạn.

Vừa dứt lời, tôi liền trượt luôn từ phía rìa kênh dẫn nước xuống dưới.

Nước sông lạnh buốt thấu tận xương, cho tôi một cảm giác, ngột ngạt chưa từng có!

ánh trăng trải xuống, sóng nước bị tôi làm loạn, ánh lên nhấp nháy.

Tôi vừa đẩy một chiếc gai chống ngựa bơi về phía kia con kênh.

Thì đồng thời đám người nhà họ Phùng, cũng toàn bộ xuống dưới kênh.

Phùng Chí Vinh không hổ là thổ hoàng đế của sông Dương, thủ hạ của ông ta đúng là không có một ai nhát cáy, tôi kêu xuống nước một cái là chẳng có ai do dự, hơn nữa ai cũng là cao thủ ở dưới nước!

Trước mắt một mình tôi, chỗ gai chống ngựa này là nhiều, nhưng gần năm mươi người đồng loạt xuống nước, chỉ trong chớp mắt gai chống ngựa đã bị đẩy sang phía đầu bên kia của kênh dẫn nucớ, cách chỗ lỗ hổng xả nước này cũng tới ngoài hai mươi mét!

Thậm chí còn có người tới giúp tôi đẩy cái ở trước mặt tôi.

Nguyên cả quá trình, cũng chỉ tầm bốn năm phút mà thôi.

Làm xong những việc này, tôi cũng vội lên bờ, gió lạnh thổi trên người, tôi liên tục run cầm cập.

Phùng Khuất rất bất an hỏi tôi, rốt cục là chuyện gì, tại sao lại chạy đến chỗ xả nước ra ở dưới hạ du? Sẽ có thứ gì bị đẩy ra đây?

Trong mắt những người khác của nhà họ Phùng cũng đầy nghi hoặc.

Tôi không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào vị trí cái lỗ hổng đang xả nước kia.

Nước chảy ào ạt ra ngoài, tôi nhìn chăm chú kỹ lưỡng, chỉ sợ sẽ để lọt mất bất cứ khoảnh khắc nào.

Thời gian... Chớp mắt đã mười phút trôi qua.

Cái cảm giác gấp rút chạy đua với thời gian lúc đầu đó qua đi, trong lòng tôi bắt đầu có sự ngơ ngác bất an.

Tại sao vẫn chưa ra?

Lẽ nào suy đoán của tôi, xuất hiện vấn đề gì?

Ngẩng đầu lên, nhìn vọng ra phía giữa con đập sông Dương, bên đó cũng chẳng có bất cứ phản ứng gì.

Lưu Văn Tam cũng chẳng đưa Hà Thái Nhi lên...

Theo như thiết kế xây dựng của con đập, lỗ hổng ở hai đầu tuy không phải trực tiếp liên thông với nhau, nhưng trong đó cũng hanh thông không trở ngại mà!

Chỗ cổng xả nước này là vị trí quẻ Chấn không sai...

Trên trán tôi bắt đầu có mồ hôi, lập tức móc Định la bàn ra, nhìn chăm chăm vào tầng thuộc bát quái ở vòng trong cùng.

Tôi xác định lại mấy lần, con kênh này là ở phương vị quẻ Chấn, hơn nữa là sa thủy giáp núi...

Hơn nữa tướng mặt ban nãy của Hà Thái Nhi cũng rất chắc chắn, sẽ không xảy ra chuyện gì bất trắc.

Lại đợi thêm năm sáu phút nữa, tôi đợi không nổi nữa rồi...

Tính cả thời gian ban nãy chạy xuống đây, thì đã gần nửa tiếng rồi.

Chỉ cần xuống dưới nước, thì tuyệt đối đã bị dẩy ra ngoài từ lâu rồi.

Nếu không bình dưỡng khí cũng sắp cạn kiệt rồi.

Lòng tôi triệt để trầm xuống, sắc mặt trắng bệch không có chút máu nào.

Nắm chặt nắm đấm, mặc kệ cho móng tay đâm vào trong da thịt, đều không cảm nhận được sự đau đớn.

Chắc chắn có vấn đề gì rồi... Không còn khả năng thứ hai nữa.

Tôi hạ giọng nói: “Phùng Khuất, anh cho người tản ra, từ đầu này đập tìm qua đầu bên kia, đi xem tất cả lỗ xả nước, xem có Lưu Văn Tam, Hà Thái Nhi, và còn xác chết của một bé trai bị đẩy ra ngoài không...”

“lại kiếm cho tôi một sợi dây thừng, tôi phải xuống nước xem xem!”

Phùng Khuất rất nhanh đã làm xong những lời dặn dò của tôi, hơn năm mươi người hầu như đều tản ra, cũng có một người chạy đi tìm dây thừng cho tôi, còn hắn thì đứng sát sau lưng tôi.

Hắn cũng khuyên tôi, bất kể là chuyện gì, cũng đừng hoảng vội, tôi là cao nhân, Lưu Văn Tam càng là người vớt xác sông Dương thành danh từ lâu!

Ở dưới sông Dương thì xảy ra chuyện gì được?

Trong lòng tôi lại có đôi chút thê lương.

Đúng là nếu ở lưu vực thông thường của sông Dương, Lưu Văn Tam chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện.

Thậm chí lão đối mặt với cả một sông chết đổ, xác lâu năm, tôi đều thấy là, lão có thể lên bờ được!

Nhưng bây giờ thì khác...

Con đập sông Dương cắt đứt con tiểu Can long này của sông Dương, còn phân chia nó thành Chi long, lại là huyệt trong lòng sông, là nơi long khí hội tụ!

Đây là bảo địa không sai, nhưng sự nguy hiểm trong đó tuyệt đối cũng không ít.

Tôi bây giờ rất ảo não, bản thân tại sao lại tự tin mù quáng như vậy, tại sao không đợi tìm hiểu thông suốt một chút về đập lớn của sông Dương, rồi hãy quyết định giúp Lưu Văn Tam...

Tôi không trả lời câu hỏi của Phùng Khuất, vội vàng đi tới chỗ giữa thành đập.

Lúc này, vị trí lúc trước mụ đàn bà và lão già chết tiệt kia rơi xuống, đã hoàn toàn bị chết đổ lấp đầy, thậm chí còn có một số chết đổ tản đi về phía giữa sông, tôi cũng chẳng biết là tình hình ra sao.

Con trâu sắt ở phía xa, đã nổi lên tới phần cổ.

Vốn dĩ cái đầu trâu to đùng, ở giữa cả con sông Dương trông cũng vô cùng nhỏ bé.

Chỉ có điều cái bộ dạng nhìn chằm chằm về phía đập Giang Đê của nó, lại khiến người ta cảm thấy lạnh toát.

Lúc chúng tôi tới đây, chỉ có hai sợi dây thừng.

Còn bị quỷ nước suýt nữa làm đứt một sợi, Lưu Văn Tam và Hà Thái Nhi ban nãy đều xuống sông hết rồi, dây thừng cũng đem theo cả.

Tôi vô thức cúi đầu xuống nhìn một cái, sợi thừng buộc ở lan can, buông thõng đong đưa, giơ tay lôi một cái, bên dưới hai sợi dây thừng đều trống không...

Quả nhiên xảy ra chuyện rồi... Dây thừng buộc nối với Lưu Văn Tam và Hà Thái Nhi đều đứt cả...

Cũng vào lúc này, người chạy đi kiếm dây thừng của nhà họ Phùng đã quay lại, trong tay cầm theo một cuộn dây thừng xác rắn lớn!

Trong lòng tôi giật mình một cái, lập tức đón lấy, rồi liền buộc quấn vào thắt lưng.

Giây tiếp theo, vị trí ở mặt bên kia, người nhà họ Phùng ở bên đó bất chợt gào to lên.

Tôi ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy người đó ở bên kia đang hướng về phía chúng tôi điên cuồng vẫy tay.

Tim bắt đầu đập điên cuồng lên.

Hướng phía bên kia, không phải là phương vị của quẻ Chấn cơ mà!

Hóa ra lại là phương vị của quẻ Tốn!

Là vị trí con trai của Lưu Văn Tam sẽ ra mà lúc ban đầu tôi phán đoán! Bộ đầu thảo là quẻ Tốn, quẻ Tốn là tiểu Mộc, chỗ kênh dẫn mà nó ra sẽ là kênh nhỏ dẫn nước tưới đồng ruộng!

Tôi vứt bỏ dây thừng, co giò lên chạy hướng về phía bên đó!

Hai phút sau, tôi chạy đến mức hơi trước hụt hơi sau, gần như sắp quỳ hẳn xuống đất!

Tận mấy người nhà họ Phùng vây quanh lan can, tôi trợn to mắt ra.

Bên trong kênh nước ba bốn mét ở phía dưới... có một xác chết bé trai nằm ngửa mặt lên trên đang trôi.

Đôi mắt nó trống rỗng nhìn lên bầu trời đêm, ánh trăng chiếu lên trên người nó, trông vô cùng lạnh lẽo.

“Khổ... Khổ Nhi... Tại sao chỉ ra có một?”

Một tia vui mừng khó khăn lắm mới có được ban nãy, lúc này đã hoàn toàn tiêu tan.

Lưu Văn Tam và Hà Thái Nhi, đều không có ra!

Hóa ra lại chỉ có mỗi xác chết con trai của bọn họ ra...

Tôi cắn răng, con mắt trợn to đến gần vằn máu, run giọng nói: “Lại đi qua đầu bên kia, chỗ cái kênh có gai chống ngựa xem xem, có còn người nào bị xả ra không...”

Bạn cần đăng nhập để bình luận