Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 743: VÀO NÚI

Đang lúc tôi nghĩ đến đây, ngoài cổng lại lần nữa vọng lại tiếng bước chân.

“Bái kiến Đại trưởng lão.” Giọng nói hơi có phần nghiêm túc của Liễu Dục Chú truyền vào cùng với tiếng bước chân.

Tôi định thần lại, ngoảnh đầu bèn nhìn thấy Liễu Dục Chú, gã mắt không chớp nhìn Liễu Tam Nguyên.

Nhìn từ khoảng cách gần thế này, hai người không chỉ vẻ ngoài giống nhau, mà thần thái còn càng giống hệt.

“Ừ.” Liễu Tam Nguyên gật gật đầu.

Tiếp đấy Liễu Tam Nguyên bèn nói đơn giản một chút về tình hình của Phị Phát Quỷ, gần giống với những gì nói với tôi, chỉ có điều hơi có thêm một ít chi tiết.

Bèn là ông ta cũng đã phái đệ tử đi thăm dò, có điều vẫn không có tin tức truyền về, đệ tử phái đi đều giống như đá rơi xuống biển vậy.

Mặt của Liễu Dục Chú cũng đột ngột biến sắc.

Gã ngoảnh đầu nhìn tôi một cái, tiếp đó ánh mắt lại lướt qua Lưu Văn Tam và Trần mù, trầm giọng nói:

“Mấy người La Thập Lục đã chuẩn bị xong rồi, nếu đã thế, chúng ta có thể lập tức xuất phát, ba ngày trước đã xảy ra chuyện, sợ rằng những đệ tử đó đã lành ít dữ nhiều rồi.”

Vị Liễu Tam Nguyên kia gật gật đầu, có điều ông ta lại bổ sung một câu: “Tộc Khương có quy tắc của tộc Khương, La Tiên sư ngang hàng với ta và Nhị sư bá của con, tên húy không được nhắc nữa.”

Liễu Dục Chú lại lần nữa hơi hơi cúi đầu, rõ ràng đang biểu thị đã hiểu.

Ngay tiếp đó, Liễu Hóa Đạo và Liễu Dục Chú đồng thời quay người ra khỏi sân, tại cổng hạ lệnh tập kết người.

Vai vế của tôi cao gấp đôi Liễu Dục Chú, thật ra chẳng cảm giác gì, bản thân nó chỉ là một danh xưng mà thôi.

Lúc này tôi đang nghĩ đến vấn đề trên mặt Phong thủy.

Nấm mồ lớn sau khi Phị Phát Quỷ sụp đổ, trên Phong thủy mà nói rốt cục là một bố cục phong thủy như thế nào.

Hồi đó khi rời đi, tôi vẫn chưa được coi là tinh thông Địa tướng Kham dư, bây giờ trí nhớ mờ nhạt đi rất nhiều, đã chẳng nhớ được bố cục cụ thể lúc đó nữa.

Nếu bây giờ tôi biết rõ bố cục ở đó, thì chắc có thể biết được trên Phong thủy đã xảy ra biến cố gì rồi, còn không, đích thực không phán đoán ra được tại sao huyết sát lại phá mồ chui ra.

Vẫn phải tới đó xem xem tình hình rốt cuộc là thế nào, xác định Phong thủy biến hóa xong, mới biết được có phải có nguy hiểm gì không.

Trong lúc suy nghĩ, thời gian trôi qua rất nhanh.

Tiếng của Liễu Dục Chú vọng vào, gọi chúng tôi ra ngoài cổng.

Tôi định thần lại, Liễu Tam Nguyên đã không thấy bóng dáng đâu nữa.

Đạo sĩ ở cổng thì hình thành một đội ngũ, đang đi ra phía ngoài.

Liễu Hóa Đạo vẫn đứng cạnh Liễu Dục Chú.

Tôi nhấc chân đi lên trước, Trần mù và Lưu Văn Tam theo sát sau lưng tôi.

“Đại trưởng lão đâu?” Tôi hỏi Liễu Dục Chú một câu.

Liễu Dục Chú lắc lắc đầu: “Đại trưởng lão sẽ cùng đồng hành, có điều chắc sẽ không liên tục đi cùng chúng ta.”

Tôi kỳ thực vẫn rất muốn hỏi, vị Đại trưởng lão này và Liễu Dục Chú có quan hệ gì, chỉ có điều có Liễu Hóa Đạo ở đây, lời đến tận miệng nhưng không thốt ra được.

Chúng tôi theo Liễu Dục Chú và Liễu Hóa Đạo cùng đội ngũ đạo sĩ phía trước đi ra khỏi khu thôn trại này, đến bên ngoài cái cổng chào treo tấm biển Cổ Khương rắc đầy lá Phong, ở đó đỗ không ít xe, đám đạo sĩ đang lên xe.

Đồng thời tôi cũng nhìn thấy những người của Trường Thanh Đạo Quán đi cùng chúng tôi lần đó, trong đó bao gồm cả Mao Nguyên Dương.

Liễu Hóa Đạo đi về phía bên cạnh một chiếc xe, ở đó còn có hai người Liễu Hóa Dương, Liễu Hóa Minh.

Sau khi lão rời đi xong, tôi mới hơi thả lỏng được một chút, mở miệng hỏi: “Liễu đạo trưởng, từ miệng hai người đó có hỏi ra được gì không? Là ai từng gặp Dương Hưng?”

Liễu Dục Chú lắc lắc đầu, ánh mắt gã nhìn quét qua vị trí bên chỗ Liễu Hóa Đạo, đột nhiên nói một câu: “Hỏi không ra, Liễu Thị có một lệnh cấm khẩu, thượng đạo dùng cho hạ đạo, không được nói nhiều, nếu không trục xuất khỏi tộc, cắt lưỡi trừng phạt.”

Trên trán tôi lập tức toát mồ hôi.

Thế này trên cơ bản có thể khẳng định là ai từng gặp Dương Hưng, tuy không nói cụ thể ra là ai, nhưng phạm vi này đã rút lại rất nhỏ rồi.

Liễu Hóa Đạo, Liễu Hóa Minh, Liễu Hóa Dương... Hoặc chính là vị Liễu Tam Nguyên kia...

Bọn họ sợ rằng đều được coi là người có vai vế cao nhất của nhà họ Liễu rồi...

Nếu như bọn họ gặp Dương Hưng, là bởi vì bọn họ là chiêu dự phòng của Dương Hạ Nguyên, hơn nữa đã đem da trên cánh tay Dương Hưng đi, vậy thì rắc rối to rồi!

Tôi đang định lần nữa mở miệng, thì Liễu Dục Chú lại làm một động tác suỵt.

“Thận trọng lời nói, tôi biết sẽ có vấn đề, cứ cẩn thận là trên hết.” Liễu Dục Chú chỉ nói một câu này, rồi không tiếp tục mở miệng nói nữa.

Rất nhanh liền có một chiếc xe bán tải đến trước mặt chúng tôi.

Cửa sổ ghế lái phụ hạ xuống, lộ ra khuôn mặt của Khương Manh, giọng cô ta lảnh lót gọi.

“La Tiên sư, mời lên xe.”

Một cái bóng màu xanh đen vù một phát lên phía sau, cả chiếc xe bán tải đều lắc lư mấy phát.

Ngao sói nằm bò ở phía sau, độ lớn này đã không thua một con nghé con nữa.

Liễu Dục Chú lên trước kéo cửa xe chỗ hàng ghế giữa ra, chui vào trong xe trước, Lưu Văn Tam và Trần mù theo sát sau gã.

“Đã lâu không gặp.” Tôi chào hỏi một câu với Khương Manh, cô ta thì cười với tôi một cách tinh nghịch, nói: “Sau này tôi và anh sẽ gặp mặt thường xuyên đấy.”

“La tiên sư.” Khương Yển ngồi trên ghế lái, cũng cung kính lên tiếng chào hỏi tôi.

Hơi ổn định lại hơi thở, tôi vào trong xe.

“Tình hình phát sinh khẩn cấp, chúng tôi tập kết khoảng một nửa người, chắc sẽ không có vấn đề, La Thập Lục, phải dựa vào cậu rồi.” Liễu Dục Chú đã nhắm mắt lại, giọng của gã thì hơi có vẻ nặng nề.

“Tôi sẽ cố hết khả năng dùng thuật phong thủy giải quyết vấn đều, có thể không chết người, thì quyết không để người phải hy sinh.” Tôi trịnh trọng trả lời.

“Dương Hưng sẽ không chết, Phục đại phu sẽ giữ lấy mạng của hắn. Tuy rằng nhà họ Liễu chỉ còn lại một nửa người, nhưng tên Trương Nhĩ đó chắc cũng chẳng gây ra sóng gió gì được.” Liễu Dục Chú lại nói một câu.

Việc này kỳ thực là chỗ tôi rất quan tâm, lời của gã đã xua tan nghi ngờ của tôi.

“Thập Lục, mày không phải còn phải đưa theo Cố Nhược Lâm để bứt hồn sao?” Lưu Văn Tam vừa vặn nhắc nhở tôi.

Tôi hít sâu một hơi, gật đầu nói: “Còn phải đưa theo Cố Nhược Lâm, lái xe qua một chuyến đi.”

Vốn dĩ câu này là tôi nhìn Liễu Dục Chú nói, nhưng Khương Manh trên ghế lái phụ lại cung cung kính kính trả lời: “Rõ rồi, La Tiên sư. Không cần chúng ta qua đó, tôi thông báo người đưa cô ta theo, trên quy tắc, Tiên sư cần đi trước.”

Khương Yển bắt đầu lái xe, Khương Manh thì gọi điện thoại thông báo người đưa theo Cố Nhược Lâm.

Trong nháy mắt, chúng tôi đã rời khỏi địa phận của tộc Khương, vào trong khu nội thành thông thường của huyện Phong.

Lần trước lúc chúng tôi tới đây, vẫn là cuối đông đầu xuân.

Hiện giờ đã là giữa hạ, cây Phong cành lá um tùm, cảnh sắc càng hợp lòng người.

Xe trực tiếp đi xuyên qua huyện Phong, đến vị trí có thể vào núi của quần thể núi Nam Sơn mới dừng lại.

Sau khi chúng tôi xuống xe, xe phía sau cũng lần lượt dừng lại, đám đạo sĩ cũng bắt đầu xuống xe.

Có một hai đạo sĩ trông hơi quen mắt, đưa Cố Nhược Lâm đến trước mặt tôi, thắt lưng Cố Nhược Lâm quấn một sợi xích sắt dài mảnh, cô ta hơi hơi mím môi, tóc trên trán trông rất rối, cả người toát ra vẻ nhếch nhác.

Khương Manh lên trước, đem đầu kia của sợi xích dài mảnh đó quấn lên thắt lưng mình, hơi hơi cúi người với tôi: “La Tiên sư, tôi sẽ đi sát cạnh cô ta, anh cứ yên tâm.”

Lưu Văn Tam húng hắng ho một tiếng, Liễu Dục Chú cũng nói: “Việc không nên chậm trễ, vào núi thôi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận