Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 1185: NGƯỜI TÍNH, TRỜI TÍNH

Ba Thanh gật đầu, tiếp đấy liền bắt đầu phân công người mà hắn đưa tới đi trói Lại Văn.

Lúc này, ánh mắt và thần sắc hiếu kỳ của những người đó đều biến mất không còn nữa.

Ánh mắt nhìn sang Lại Văn của bọn họ, đều toát lên vẻ hận thù nghiến răng nghiến lợi!

Bọn họ bắt đầu đi cởi trói cho Lại Văn.

Ba Thanh thì mò ra một chai nước suối, và còn một ít đồ ăn.

“La tiên sinh, cậu ăn ít đồ ăn trước đã.”

Tôi cũng không từ chối, sau khi đón lấy xong liền ăn mấy miếng, uống chút nước, lập tức liền cảm thấy đã hồi phục được chút sức lực.

Thần sắc của Ba Thanh vẫn hơi có chút chần chừ, có điều hắn cũng không nói gì thêm.

Đợi Lại Văn được trói lại xong, Ba Thanh mới hỏi tôi, còn cần làm chuyện gì nữa không? Bọn họ có thể giúp đỡ, nếu không làm gì, thì có thể rời đi rồi.

Tôi gật gật đầu, nói bây giờ đi luôn.

Ba Thanh ra hiệu cho những người còn lại đi lên trước, chúng tôi đi theo phía sau.

Lúc này Ba Thanh cuối cùng mới mở miệng nói: “La tiên sinh, kể ra thì chuyện này cũng rất vô căn cứ, tôi vốn là không tìm thấy cậu đâu, lúc đi đến chỗ lúc trước nghỉ, mọi người đều đã định từ bỏ rồi, đột nhiên cái con quỷ lông trắng lúc trước bị chúng ta bắt đó chui ra ngoài. Tôi nghĩ là đã nhìn thấy nó, thì sợ là các cậu đều có chuyện rồi, đến con quỷ lông trắng đấy đều chạy rồi mà...”

“Nhưng không ngờ rằng, con quỷ lông trắng đấy hóa ra lại dẫn bọn tôi tìm thấy cậu... Thật không tưởng tượng nổi.” Lời này của Ba Thanh, cũng khiến tôi ngẩn ra một phát.

Quỷ lông trắng là bị Bàng Giang buộc lên người đem đi nổ phá núi.

Liễu Tam Nguyên nói đám người Bàng Giang chết rồi, tôi tưởng là quỷ lông trắng cũng cùng bị dìm chết rồi...

Nhưng không ngờ rằng, con quỷ lông trắng này lại chạy thoát rồi?!

Tôi trầm mặc một lát, mới nghĩ đến một khả năng.

Vật cực thông linh, quỷ lông trắng thì càng có linh trí không kém người thường.

Nó sinh tồn trong nơi núi sâu này, tuy rằng đàn khỉ đáng ghét, nhưng lẽ nào không phải tại con người vào núi trước, chúng ở trong núi cao này, càng không sai, chỉ là bám lấy rừng núi để sinh tồn mà thôi.

Hiện giờ nó chạy thoát được, nhưng không tấn công người, mà ngược lại dẫn mấy người Ba Thanh tới gặp tôi, nguyên nhân chỉ có một điểm.

Nó không thể nào hiểu Phong thủy, nhưng nó biết, nơi đây đã thay đổi rồi.

Từ dãy núi sắp vỡ toang bên bờ cái chết, biến thành sinh khí sục sôi, nó mới không hại tôi, cũng không thể nào tiếp tục hại tôi...

............

Lại từ dãy Đông Vụ ra ngoài, lần này đi đường liền đỡ hơn rất nhiều.

Đoàn người Ba Thanh đem theo đầy đủ lương khô và nước.

Hơn nữa lúc đi đến nửa đường, còn có ngựa lùn để cưỡi.

Trên cả chặng đường, tôi liên tục có thể nhìn thấy thung lũng tách giãn ở bên cạnh.

Thung lũng tách giãn bình thường trước đây, bây giờ đã thành một con sông lớn sóng nước cuồn cuộn.

Đồng thời, tôi còn tìm hiểu được một chút tình hình mấy ngày trước từ chỗ Ba Thanh.

Ba Thanh bảo với tôi, lúc đó sau khi hắn rời đi xong, dốc toàn lực đi gấp.

Hắn nghe ra được, tôi chỉ đang bảo hắn chạy tháo mạng, chứ không phải bảo đi tìm Lưu Kha thật.

Hắn không dám nghỉ ngơi, liên tục chạy như điên tháo mạng, đợi lúc vừa thoát ra đến cổng núi, thì từ cổng núi liền lao ra ngoài hai thứ đáng sợ.

Một con mãng xà khổng lồ ít nhất phải dài tới mười mấy mét, suýt chút nữa thì khiến hắn sợ đến hồn phi phách tán, trên lưng con mãng xà khổng lồ còn đang nằm bò một con nghê lớn đến kinh người, âm thanh phát ra giống hệt không khác gì với tiếng trẻ sơ sinh khóc thảm thiết.

Hai cái thứ đó hướng về phía thôn làng ở ngoài núi, hắn cũng rất hoảng sợ, vội vàng chạy về thôn.

Đợi sau khi về tới trong thôn, rất nhiều người đều đang hoảng loạn tháo chạy, đều nói mãng xà nuốt người tới rồi, thanh âm câu hồn cũng tới rồi, sắp hại chết tất cả mọi người...

Vợ con hắn vừa hay cũng tháo chạy ra ngoài.

Hơn nữa vợ hắn nhìn lên trông rất thảm hại, mẹ hắn trên người cũng có vết thương.

Sau đó hắn mới từ miệng vợ hắn biết được, Lưu Kha vốn lẽ ra phải vào núi, hóa ra lại mò đến cửa nhà hắn, hơn nữa nói với vợ hắn, đội người chúng tôi đều chết ở trong núi rồi. Lưu Kha định cưỡng chế giở trò đồi bại với vợ hắn, hơn nữa nói là chỉ cần theo gã, sau này cuộc sống sẽ càng tốt hơn.

Vợ hắn trong lúc phản kháng, đột nhiên trong nhà liền nghe thấy tiếng trẻ sơ sinh khóc rất thảm tiết, lúc đó Lưu Kha liền thất khướu chảy máu chết luôn, trên người gã rớt ra rất nhiều thứ, đều là tôm chết cua chết, còn có mấy con cá chép đuôi đỏ...

Lúc Ba Thanh nói đến đây, rõ ràng lòng còn chưa hết sợ.

Cũng đúng vào lúc này, trong số người hái thuốc đi ở phía trước, có người quay đầu, cũng nói như thật, bảo: “Cái thằng ma cà bông Lưu Kha đấy, không làm chuyện gì hay ho, cá chép đỏ ở trong núi, đó là rồng con rồng cháu của Long vương, mà nó đều dám bắt, mãng xà nuốt người chẳng phải chính là Long vương, làm gì tha cho nó được! Chết đáng kiếp!”

Những người còn lại ở trên đầu, cũng bắt đầu xì xào bàn tán, ngược lại trông không còn sợ hãi nữa.

Lúc này, thần sắc của Ba Thanh rõ ràng còn có vài phần khác thường, sâu trong ánh mắt hắn vẫn ánh lên sự cảm kích đối với tôi.

Tôi bèn không tiếp tục hỏi thêm gì nữa.

Dù gì Ba Thanh chỉ là một người bình thường, hắn chắc chắn sẽ suy đoán, chỉ có điều, hắn lại chẳng đoán ra được mấy phần.

Tôi vẫn cứ hỏi trận lũ lớn này chết bao nhiêu người.

Ba Thanh cũng đều bảo thật với tôi, người chết hắn hiện giờ còn chưa biết, có điều chắc đều phần nhiều là bị thương, bởi vì ngoài rìa thung lũng đều là khu thắng cảnh du lịch.

Thông thường trong núi bọn họ, cho dù là mưa lớn có khả năng lũ quét, nhân viên viên chức liên quan đều sẽ lập tức thông báo cho mọi người sơ tán, tránh khỏi nguy hiểm.

Tuy rằng cơn lũ lần này tới rất gấp rút, nhưng nhân viên của khu du lịch xung quanh phản ứng rất nhanh chóng, trực tiếp vào trạng thái phòng bị luôn, còn sắp xếp cả trực thăng, giúp sơ tán đám đông!

Đợi lúc nước lũ ào ra ngoài, đám đông xung quanh trên cơ bản đều đã sơ tán đi rồi.

Bởi vậy, nước lũ phá hoại không ít ruộng vườn và nhà cửa, nhưng thương vong về người rất ít.
Bạn cần đăng nhập để bình luận