Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 1008: NƠI THAM LANG CHIẾU, CHỖ LONG MẠCH NẰM

Lúc đó, nếu lão điếc còn có vấn đề gì, tôi đều có thể không thông qua lão, trực tiếp đi tới ngọn nguồn của long mạch! Chỗ đó kể cả có không phải là Sa Trấn, thì cũng là chỗ của Kim thần Thất sát!

Sau đó lúc lại nghỉ ngơi, lão điếc rõ ràng mặt hướng về phía chỗ tôi bên này, giống như đang cảnh giác tôi vậy.

Tôi biểu hiện rất bình thản, ngược lại không đi quản lão điếc, chỉ lo đi nghỉ ngơi, còn ngủ được một lúc, dưỡng đủ tinh thần.

Khoảng chừng lúc hơn ba giờ, ánh nắng bớt gắt một chút, chúng tôi mới xuất phát lên đường.

Mọi người lại đi hơn một giờ đồng hồ, mặt trời đột nhiên biến mất không thấy nữa... Cả bầu trời trở nên tối tăm sầm sì, gió đều chẳng còn hơi nóng nữa.

Nhìn thời tiết này, chính là dấu hiệu sắp mưa rồi!

Thậm chí là lạc đà cũng đều trở nên bồn chồn hơn chút ít, lão điếc ở phía trước, thì đánh một động tác tay với đám người chúng tôi phía sau, động tác và dáng tay đó của lão, liền giống như đang bảo chúng tôi nằm rạp trên lưng lạc đà vậy!

Giây tiếp theo, tốc độ của lạc đà phía trước lão đột nhiên trở nên nhanh hơn rất nhiều! Bắt đầu phi nước đại!

Bình thường lạc đà đi đủng đà đủng đỉnh, giờ phi nước đại lên, tốc độ đúng thật không chậm!

Khoảng chừng chạy được một đoạn cự ly, lão điếc mới hơi chậm lại một chút, tiếp đấy lão lại quay đầu, giống như đang xem xét chúng tôi ở phía sau có bị rớt đội không, tiếp đấy lại tiếp tục phi nước đại.

Lặp đi lặp lại quá trình này tận mấy lần, chúng tôi đã đi được không ít quãng đường rồi!

Trời bắt đầu mưa! Hạt mưa lộp bộp lộp bộp rơi xuống, lạc đà càng tỏ vẻ hơi xao động hơn.

Trải qua lần phi nước đại cuối cùng xong, lão điếc ở phía trước cuối cùng cũng dừng lại.

Lão nhanh chóng chỉ huy chúng tôi bắt đầu dựng lều cắm trại.

Lúc này trên trời mây đen che kín, sắc trời sầm sì giống như liền sắp vào đêm vậy!

Tôi chú ý một chút thời gian, lúc này là hơn bảy giờ.

Kỳ thực hôm qua chúng tôi đi đường, khoảng chừng tới tám giờ mới dừng lại.

Nhìn trên thời gian, thời gian chúng tôi đi đường dường như chưa đủ, có điều chạy tận mấy bận thế này, khoảng cách chắc cũng tầm bằng với hôm qua rồi?

Hơn nữa Mạc Tây có nói, lão điếc rất có quy tắc, nhất định sẽ tới vị trí tương ứng mới nghỉ ngơi.

Phùng Bảo và Phùng Quân, đều theo lão điếc nhanh chóng dựng lều bạt, Ngô Mậu và Liễu Dục Chú cũng đang giúp đỡ.

Tôi vốn định qua giúp, chỉ có điều chỗ này, lại khiến tôi cảm thấy có chút mất tự nhiên.

Đó là phản ứng từ trong bản năng, khiến tôi cảm giác chỗ này có vấn đề.

Tôi mò lấy Định la bàn ra, bắt đầu trái phải nhìn quét xung quanh.

Rất nhanh tôi liền phát hiện ra chỗ của vấn đề.

Địa thế của nơi này, rất cao! Ít nhất đều phải cao hơn so với hai chỗ mà lúc trước chúng tôi từng dừng lại nghỉ.

Hơn nữa, một phát nhìn qua, xung quanh đều không có lòng sông khô cạn.

Việc này liền khiến tôi cảm thấy vấn đề không nhỏ rồi.

Ngoài ra, tôi còn phát hiện đám lạc đà lão điếc dẫn theo đều tỏ vẻ rất bất an.

Ánh mắt tôi cuối cùng hướng lên trên người lão điếc.

Lão điếc thì giống như không nhìn thấy ánh mắt của tôi vậy, vội vội vàng vàng dựng lều.

Trong thời gian này, mưa đã to lên rồi.

Hạt mưa rào rào trút xuống như rèm đứt dây.

Đợi tất cả lều bạt đều hoàn toàn dựng hết xong, lão điếc ra hiệu cho chúng tôi vào trong tránh mưa.

Cơn mưa này thời gian không hề ngắn, khoảng tầm đến lúc mười một giờ đêm, mưa mới tạnh.

Sau khi mưa tạnh, tôi từ trong lều ra ngoài.

Phùng Bảo và Phùng Quân đi kiểm tra vật tư, Liễu Dục Chú đến bên cạnh tôi, giọng điệu gã bình thản nói: “Cậu nhìn lão điếc đó rất nhiều lần rồi, lão có vấn đề gì? Theo lý, cậu lẽ ra không cần biểu lộ ra ngoài mới phải? Tạm thời đừng gây thêm rắc rối, để lão đưa chúng ta tới nơi xong rồi nói chuyện khác sau.”

Lúc này Ngô Mậu cũng đã tới bên cạnh, sắc mặt y cũng toát ra vẻ nghi hoặc, tiếp đấy y cũng nói: “La tiên sinh, vừa nãy tôi thấy cậu dùng la bàn rồi, có điều chỗ này chắc là không vấn đề, chỗ đất cao có thể tránh mưa.”

Tôi lắc lắc đầu, nói: “Ngô tiên sinh, không có gì đáng ngại, tôi chỉ là xem xét phương vị theo thói quen.”

Ngô Mậu gật gật đầu, nói: “Tôi qua giúp Phùng Bảo, trong sa mạc có mưa, cũng đúng thật là lạnh, hoặc là nấu ít nước trà chống lạnh, hoặc là làm ít canh để uống. Thời điểm then chốt này, không dám để dính bệnh được.”

Sau khi Ngô Mậu đi xong, Liễu Dục Chú vẫn cứ nhíu mày nhìn tôi.

“Tôi chỉ là thử tự mình tìm đường, xem ra, lão điếc đã phát giác rồi, lão không muốn để tôi tìm ra, những việc khác không có vấn đề gì lớn.” Hơi thở của tôi bình ổn lại, bảo với Liễu Dục Chú.

Liễu Dục Chú có vẻ nghĩ ngợi.

Gã cũng không tiếp tục nói thêm gì khác nữa, đi về phía mấy người Phùng Quân.

Tôi vẫn đứng ở chỗ cũ nhìn thêm mấy phút nữa.

Có điều tôi không tiếp tục nhìn xung quanh, mà là ngửa mặt nhìn trời.

Sau con mưa lớn, bầu trời quang đãng, lúc này trăng tròn treo cao, sao trời lấp lánh.

Nhìn khoảng chừng nửa phút, tôi cũng đi về phía bọn họ.

Lúc này Phùng Bảo đã đang nấu canh rau rồi, lão điếc thì lại đi qua bên cạnh, vừa ăn bánh, vừa cho lạc đà ăn.

Chẳng mấy chốc, canh rau đã chín, Phùng Quân chạy qua gọi lão điếc, nhưng lão điếc lại chỉ xua xua tay, không đi lại gần, cuối cùng lão lại còn lầm lũi chui vào trong lều.

Ăn xong bữa ăn, Phùng Quân và Phùng Bảo bắt đầu thu dọn đồ, Liễu Dục Chú và Ngô Mậu thì ai về lều người nấy.

Tôi ban đầu cũng về thẳng lều của mình, có điều tôi không hề ngủ, ý thức luôn giữ đủ tỉnh táo.

Lão điếc vấn đề không nhỏ, trước mắt xem ra, chúng tôi còn chỉ có thể đi theo lão, việc này kỳ thực rất bị động, cho dù là đến Sa Trấn rồi cũng bị động, bởi vì chúng tôi kiểu gì cũng cần rời đi.

Bây giờ lão phát giác ra ý đồ của tôi, bắt đầu tránh né, vậy liền đại biểu rằng, hoặc giả lão đang mưu đồ gì đó?

Ước chừng thời gian, tôi đợi đến khoảng tầm cuối giờ Tý, cũng chính là lúc gần hai giờ, lúc này mới từ trong lều ra ngoài, ngao sói đi theo bên cạnh tôi.

Sa mạc sau mưa, mang vẻ tĩnh mịch khác thường, gió đều hơi nhỏ hơn một chút, thổi lên trên mặt, đúng thật là có một luồng hơi lạnh.

Tôi cúi đầu nhìn nhìn Định la bàn, rồi lại ngẩng đầu nhìn nhìn trời, rất nhanh liền chọn ra hướng phía bắc, đi về phía trước.

Khoảng tầm bảy tám phút sau, đã đi được một khoảng cách không ngắn rồi, tôi mới tiếp tục ngẩng đầu nhìn tướng sao trên trời, đồng thời phân biệt phương vị của Định la bàn.

Tôi cảm giác lão điếc đang cố ý lệch khỏi vị trí một chút, mới đẫn chúng tôi đi tới chỗ này.

Lão không muốn cho tôi nhìn thấy lòng sông, không muốn tôi tìm ra phương vị.

Nhưng tôi càng có thể đoán chắc, cho dù là lão, cũng không dám chệch đi quá xa, một khi xa đến một vị trí nhất định, lão sợ rằng cũng chẳng đi quay về được.

Chỗ lòng sông chính xác đó, chắc bèn ở gần quanh đây.

Trước đây là do tôi không cách gì tìm kiếm, nhưng giờ thì khác, tôi xác định dưới đất ở đây có một dòng Âm long, vậy thì có thể thông qua Cửu tinh Thiên tướng trong Táng ảnh quan sơn, phối hợp với thế đi Sa Thủy của Địa tướng Kham dư để định vị!

Trong Cửu tinh, Nhất Bạch Tham Lang ngũ hành là Thủy, hai mươi bốn hướng núi là Nhâm Tý Quý, Bát quái là Khảm, phương vị chính là phương Bắc!

Chỉ cần tôi men theo hướng phương Bắc đi, hơn nữa quan sát phương vị của sao Tham Lang trên bầu trời đêm, đợi lúc tôi lại đi đến một chỗ địa thế lồi lên, hơn nữa bên cạnh còn có một đoạn trũng xuống, liền tìm thấy lòng sông khô cạn, đồng thời cũng tìm thấy vị trí Âm long!
Bạn cần đăng nhập để bình luận