Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 1005: ĐÊM SA MẠC ĐỐT LỬA

Nói rồi, tôi cất Định la bàn đi.

Lúc này Phùng Bảo và Phùng Quân ở phía dưới cũng đang gọi tôi rồi, kêu chúng tôi xuống dưới ăn chút đồ, uống miếng canh nóng.

Đi xuống dưới đồi, trên mặt cát trũng đã dựng lên sáu chiếc lều bạt.

Lều bạt vừa vặn dựng ở mặt tránh gió của đồi cát, chỗ này cũng giảm thiểu gió thổi hết mức.

Lạc đà thì quây thành một vòng tròn, ở tại chỗ không xa bên cạnh lều bạt.

Mùi rau thơm nhẹ thoang thoảng bay vào trong mũi, Phùng Bảo đang lấy muỗng múc canh.

Rõ ràng là vừa nãy lúc tôi và Ngô Mậu đi kiểm tra phong thủy chỗ này, nói chuyện với nhau, Phùng Bảo và Phùng Quân liền bắc cái bếp không khói này lên.

Mỗi người chia một bát canh, ngoài ra có thêm một ít đồ ăn dạng như bánh khô và thịt khô.

Trong sa mạc nóng bỏng, chúng tôi không đem theo thực phẩm tươi mới được, đến cả rau cũng đều là loại sấy khô.

Ngao sói, rõ ràng tâm trạng có chút không tốt, nằm bò bên cạnh tôi, trước mặt nó thì là một miếng thịt khô lớn, bên cạnh còn có một chậu nước.

Trên thịt khô có hai vết răng cắn xuyên, chắc là nó đã cắn qua rồi, nhưng không có hứng ăn.

Ăn xong một bữa cơm, lão điếc đứng dậy, lão hướng về phía chúng tôi chắp hai tay lại, rồi đặt ở vị trí cạnh tai, hơi hơi nghiêng đầu, ra hiệu cho chúng tôi đi nghỉ, tiếp đấy lão bèn qua chỗ đám lạc đà, cho lạc đà ăn.

“Tiểu Hắc, chịu khó đối phó tạm đi, trong đất táng Kim thần Thất sát, chắc có không ít xác dữ, mày bây giờ không ăn không uống, chả có tinh thần gì cả, tới nơi rồi không cách gì giúp đỡ được.” Tôi xoa xoa đầu của ngao sói.

Ngao sói hơi hơi ngẩng đầu lên nhìn tôi một cái, lặng lẽ không lên tiếng, có điều đầu thì nhích lên trước một chút, một miếng cắn luôn non nửa miếng thịt khô đó, tiếp đấy nó bèn đứng dậy, chậm chạp ăn.

“Liễu đạo trưởng, anh cũng đi nghỉ đi, Phùng Quân Phùng Bảo, hai anh ban đêm cũng chú ý an toàn, chỗ đất phong thủy này là một hung địa, đừng rời lều quá xa.” Tôi nhắc nhở, nói.

“Biết rồi, La tiên sinh.” Hai người Phùng Quân và Phùng Bảo gần như đồng thanh trả lời.

Ai về lều nấy, tôi nằm trên đệm chống ẩm, chẳng mấy buồn ngủ, tư duy vẫn rất rõ ràng.

Trong lều đã thắp đèn, tầm nhìn rất rõ nét.

Nằm nghiêng, tôi lấy Cốt tướng ra, đọc kỹ càng tỉ mỉ, Bát quái Cửu cung tôi hiểu đại bộ phận, có điều lại vẫn còn chưa đủ triệt để rõ nét, mỗi nghiên cứu thêm được một đoạn, lý giải của tôi đó với nó liền càng sâu thêm vài phần.

Đêm ngày càng khuya, vải lều đột nhiên mở ra, cái đầu to đùng của ngao sói chui vào trong.

Tiếp đấy cả thân người của nó đều chen vào trong, nằm bò ngay bên cạnh tôi, con ngươi ánh sắc xanh nhìn nhìn tôi, xì mũi một tiếng, giống như đang bảo với tôi nó ăn xong rồi, tiếp đấy lại nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Tôi nhìn nhìn thời gian, đã đến khoảng hơn mười giờ rồi, cất sách đi không tiếp tục xem nữa, tôi cũng ngủ luôn.

Quãng đường này mất bao xa, Cát Tây không nói với chúng tôi, rõ ràng gã không hề biết, lão điếc cũng chẳng thông báo qua.

Bắt buộc phải liên tục giữ thể lực dồi dào, mới có thể ứng phó với tất cả mọi chuyện có thể phát sinh.

Cũng chẳng biết đã ngủ bao lâu, đột nhiên, trong lều truyền lại tiếng động sột sột soạt soạt, tôi trong nháy mắt liền tỉnh lại, mở mắt ra.

Ngao sói đã tỉnh rồi, cái đầu đang dụi vào cánh tay tôi, tôi với con ngươi ánh sắc xanh của nó nhìn nhau một cái, nó quay đầu đi ra phía ngoài lều.

Tim tôi thót lại một phát, bên ngoài có vấn đề gì rồi?

Tôi theo nó ra khỏi lều, gió cát cuồn cuộn, không ít hạt cát thổi lên trên mặt tôi, tôi vội mò lấy mũ ở trong túi ra, đội lên trên đầu.

Ngao sói thì chạy lon ton theo hướng chếch lên trước, tôi không hiểu chuyện gì, nhưng ngao sói chạy ra ngoài, thì nhất định là có vấn đề, bèn nhanh chân chạy theo phía sau nó.

Tầm nhìn buổi đêm kỳ thực không tốt, tuy có trăng tròn treo cao, nhưng gió cát thổi lộng ở đây, còn khiến tầm nhìn mờ mịt hơn cả sương mù.

Phía trước chúng tôi đã chạy vào trong lòng sông khô cạn, trong đây còn có không ít tảng đá cực lớn, rõ ràng là dòng sông năm đó lưu lại, hiện giờ cũng chưa bị gió cát che lấp mất.

Động tác của ngao sói đột nhiên chậm hơn rất nhiều, đợi cho tới khi tôi tới cạnh nó, nó càng tiến lên trước một cách chậm chạp hơn.

Tôi đại khái biết được, thế này là ngao sói không muốn đánh rắn động cỏ.

Tốc độ bước chân tôi cũng thong thả lại nhiều, tiếng rè rè khe khẽ truyền tới.

Thò tay mò lấy Định la bàn ở thắt lưng ra, kim chỉ bên trên đang chuyển động không ngừng.

Mí mắt tôi lập tức giật điên cuồng, thứ mà hiện giờ Định la bàn hình thành, hiển nhiên là kim xoay đại biểu cho Ác âm gia nhập!

Chỗ này, có xác quỷ?

Tôi càng cảnh giác hơn, chằm chằm nhìn kỹ Định la bàn tận mấy giây, rồi lại trái phải lắc lắc la bàn, càng quan sát sự biến hóa của kim chỉ một cách tỉ mỉ hơn.

Rất nhanh tôi liền xác định hướng phía bên phải, kim xoay càng rõ ràng hơn.

Mà vừa vặn ở vị trí đó, có một tảng đá không nhỏ, độ lớn đủ để cho người ta ẩn nấp phía sau.

Tôi làm một động tác suỵt, dịch tới phía sau tảng đá đó, ngao sói đến cạnh tôi xong cũng không tiếp tục đi lại nữa.

Nghiêng đầu nhìn ra phía ngoài, tôi càng vô cùng cảnh giác.

Ước chừng mười mấy mét bên ngoài, có một đống lửa.

Bên cạnh đống lửa đó, đang ngồi xổm một lão già.

Tuy rằng gió cát thổi khiến tầm nhìn mờ mịt, nhưng cái lão già đó, chẳng phải chính là lão điếc sao?!

Lão nửa đêm nửa hôm không ngủ, đốt một đống lửa ở đây làm gì?

Không, không đúng....

Lão già sờ sờ ở đây, nhưng thứ Định la bàn xuất hiện lại là kim xoay.

Kim xoay là Ác âm gia nhập, không những có người chết, hơn nữa người chết còn rất dữ, hóa sát mang theo oán khí, mới sẽ có khả năng hình thành kim xoay!

Tôi vô cùng cảnh giác nhòm qua bên chỗ lão điếc.

Đột nhiên phát hiện, bên cạnh lão dường như có một thứ gì đó lùm lên, đường cong đó, giống như là một “người” đang nằm...

[Tác giả có lời muốn nói]

Còn nữa, chờ chút, đang sửa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận