Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 552: THAY THẦY DẠY ĐỒ ĐỆ

Mặt mày Trương Nhĩ đột ngột đứng lại, chằm chằm nhìn tôi.

Trần mù có vẻ nghĩ ngợi, mí mắt bà cụ Hà động đậy một phát, nhưng không mở miệng nói gì.

Tôi cũng chằm chằm nhìn Trương Nhĩ, kỳ thực trong lòng tôi cũng rất do dự giằng co, chỉ là có một điều, người cần phải giữ chữ tín, nếu như đổi ý, thì cũng phải có một lời giải thích hợp lý.

Nhân vô tín thì bất lập, đây cũng là một điềm báo trong quẻ bói của Trương Cửu Quái dành cho tôi.

Trương Nhĩ vì Táng ảnh quan sơn đúng thật bỏ công không ít, lão không gây ác, cũng coi như có ơn với tôi.

Có điều nội tâm tôi cũng vẫn có chút nghĩ ngợi, tính đến một khả năng tương đối hoàn thiện.

“Cậu dự định đưa gì cho tôi? Nói ra nghe xem?” Sau mấy giây yên tĩnh, Trương Nhĩ mở miệng hỏi.

“Cốt tướng và Kim toán bàn, là thứ mà Trương Cửu Quái truyền cho cháu, cháu không thể đưa cho chú.”

Ngừng lại một chút, tôi tiếp tục mở miệng nói: “Trạch kinh và Âm sinh cửu thuật, cháu cũng không thể đưa bản gốc hoặc bản sao cho chú.”

Đầu mày Trương Nhĩ nhíu lại một phát, sắc mặt lão cũng lạnh đi không ít, nhưng không mở miệng nói gì.

Tôi thở hắt ra một hơi dài, nói từng câu từng chữ một: “Không thể đưa cho chú, nhưng có thể dạy, cháu còn có một điều kiện.”

“Chú đến trước mộ ông nội cháu bái sư, cháu thay thầy dạy đồ đệ, Trạch kinh là thuật phong thủy tinh túy trong Địa tướng Kham dư, thuật phong thủy trong thiên hạ khác đường cùng đích, cháu không thể phủ nhận sự huyền diệu của Táng ảnh quan sơn, nó và Trạch kinh là hai dạng ghi chép tinh túy nhất của thuật phong thủy.”

“Chú Trương, tuổi tác của chú cũng không thích hợp nghiên cứu Táng ảnh quan sơn từ đầu đến cuối nữa.”

Lời của tôi vừa nói hết xong.

Thần sắc vốn lạnh đi của Trương Nhĩ cũng ngưng trệ lại, trong mắt lão kinh ngạc, đồng thời cũng có chút thở dài.

“Bái Âm thuật tiên sinh làm sư phụ? Thay thầy dạy đồ đệ?”

Trương Nhĩ cười cười, sau đó lắc lắc đầu: “Cậu biết Trương Cửu Quái và tôi là quan hệ gì không? Bái sư, là loạn vai vế, anh ta sợ là sẽ đêm đêm tới tìm tôi báo mộng.”

Trong lúc nói, Trương Nhĩ lại khẽ thở dài một tiếng, lão đưa tay ra vỗ vỗ vai tôi, rõ ràng có chút tiếc nuối và hụt hẫng, sau đó quay người đi về phía một căn phòng khác.

Lúc đi đến cửa phòng, Trương Nhĩ đột nhiên quay đầu lại nhìn tôi nói: “Thập Lục, cậu rất có nguyên tắc, điều này khiến tôi rất vui mừng, cậu khiến tôi nhìn thấy tính lý trí và nguyên tắc mà cả tôi và Trương Cửu Quái đều lơ là xem nhẹ.”

“Tôi phải nghỉ ngơi, suy nghĩ tử tế một chút, các cậu nhất định phải tìm ra Kim toán bàn.” Nói xong những lời cuối cùng này lão bèn vào trong phòng.

Trần mù gật gật đầu với tôi, trong thần sắc có chút tán thưởng.

Bà cụ Hà thì hỏi: “Thẩm Kế tìm mày làm gì? Để bà già này đoán xem, thôn Kế Nương mất đi Âm tiên sinh, một con đàn bà như nó một cột chẳng chống vững nhà, chẳng lẽ là bảo mày lưu lại đây, làm chỗ dựa?”

Tôi loạng choạng một phát, suýt chút nữa thì ngã ra đất.

Vô cùng ngại ngùng nhìn bà cụ Hà, tôi sửng sốt không nói nổi một lời.

“Nó không đơn giản như thế, cũng không thẳng thừng như vậy.” Trần mù lắc lắc đầu.

Tiếp đấy, lão lại lấy cái hộp nhung kia ra.

“Nếu chú đoán không nhầm thì, Thập Lục, nó muốn thứ này?” Con mắt xám trắng của Trần mù nheo lại thành một đường chỉ.

Tôi gật đầu lia lịa, cũng đem cuộc nói chuyện với Thẩm Kế ở trong sân kể ra một lượt.

Trần mù ừ một tiếng, nói: “Quyết định của mày không sai, chúng ta qua chỗ phòng quan tài của Sơ bà một chuyến, tìm Kim toán bàn về, lúc rời khỏi đây hãy đưa Táng ảnh quan sơn cho Thẩm Kế.”

“Được!” Tôi cũng nhanh chân vào trong phòng, dưới gầm giường, mấy quyển sách mà tôi để lại vẫn yên ổn nằm ở vị trí vốn được đặt.

Lấy ra rồi cất hết lên người xong, tôi vẫn cảm giác trên người trống trải hơn nhiều.

Kim toán bàn không có trên người.

Chuyến đi lên núi Kế Nương, trên găng tay tiên xám dính toàn độc nấm đầu xác, chỉ còn cách vứt bỏ.

Lúc đó tôi bỏ quần áo của mình lại trong đường hành lang, cũng hoàn toàn không ngờ rằng, cuối cùng lại trực tiếp hủy luôn Kế Nương Phần, dẫn đến việc cân số mệnh, cùng với những món đồ đỡ âm linh còn lại toàn bộ đều mất sạch.

Trong cuộc đánh đấu với Kế Nương, dao găm đỡ âm linh và gậy khóc tang cũng bị rơi mất.

Lúc này trên người tôi, chỉ còn sót lại bốn quyển sách.

Trước đây tôi nói đùa rằng mình bản lĩnh không đủ thì lấy trang bị bù, bây giờ không còn đồ nghề, liền cứ cảm giác như người không mặc quần áo vậy.

Đợi về xong, việc đầu tiên của tôi là phải bổ sung đầy đủ đồ nghề đỡ âm linh.

Lại rời khỏi phòng ra ngoài sân, Trần mù cũng không do dự nữa, lên trước dẫn đường luôn.

Trên đường thôn lần này, phải yên tĩnh hơn rất nhiều rất nhiều so với lần trước.

Trước cổng của không ít các nhà các hộ, đều đang treo đèn lồng trắng, lụa trắng.

Âm tiên sinh dẫn theo hơn năm mươi người dân thôn, cuối cùng còn sống quay về chỉ có một mình Thẩm Kế, đối với thôn Kế Nương mà nói đây nhất định là một tổn thất cực lớn, đồng thời cũng đại biểu cho gần năm mươi hộ gia đình này, có mẹ già mất con, hoặc vợ mất chồng.

Không thể không coi là tạo nghiệp!

Khoảng tầm hơn mười phút sau, chúng tôi đến bên ngoài căn phòng đặt quan tài lần trước đuổi tới.

Trước lớn sau nhỏ, cả một căn nhà mái bằng dạng hình thỏi dài, lại không có hiên nhà, hiển nhiên trông như một cỗ quan tài cỡ lớn.

Đi qua cỗ quan tài trắng đặt ở phía trước phòng quan tài, tôi và Trần mù đến trước cửa.

Trần mù một tay ấn lấy cánh cửa, dùng sức đẩy vào trong.

Khóe mắt tôi vô thức liếc nhìn bầu trời một cái, lúc này mới chỉ buổi trưa, ánh nắng rực rỡ, chói chang lóa mắt.

Ban ngày ban mặt thế này, sợ rằng thằng lùn đó cũng sẽ không hiện thân, nội tâm tôi cũng có chút đánh trống, không nắm chắc mười phần có thể tìm thấy Kim toán bàn.

Tiếng ken két nặng nề vang lên, cửa phòng mở ra rồi.

Trần mù bước vào trong trước.

Tôi đi sát theo sau lão, sau khi vào trong phòng, lập tức cảm nhận từng cơn lạnh lẽo tứ bốn phương tám hướng xộc tới.

Ánh sáng trong phòng tối tăm khác thường, tối đến mức độ nào ư, chỉ có chỗ cửa còn có một chút ánh sáng, những nơi khác toàn bộ đều bị bóng tối nuốt trọn.

“Tối quá, tối đến mức có chút bất thường...” Tôi lầm bầm mở miệng.

Tiếng két két vẫn tiếp tục... Ánh sáng ở cửa cũng nhanh chóng tiêu tan.

Mặt tôi hơi biến sắc, giơ tay ra chặn cửa.

Kết quả mới phát hiện, đây không phải là do có người đóng cửa, mà là bản thân thiết kế đặc thù, có quán tính sẽ đẩy cửa về.

Cửa phòng rất nặng, tôi phải tốn rất nhiều sức lực mới có thể kéo lại.

Cùng với việc cửa bị đóng lại, tôi phát hiện trên tường dường như có ánh lân tinh nhàn nhạt xuất hiện, khiến người ta có thể nhìn thấy được, tôi mới buông tay.

Ánh sáng trời bình thường triệt để biến mất.

Ánh huỳnh quang lốm đốm trên tường, khiến tầm mắt cũng có thể nhìn thấy rõ toàn bộ bố trí ở trong phòng quan tài.

Trong đây phải khoảng tầm một hai trăm mét vuông, dài hẹp khác thường, chỗ chúng tôi bước vào có lẽ là đuôi của phòng quan tài, nhìn ra phía trước, thì trở nên rộng rãi.

Trong phòng bày rất nhiều đồ vật vụn vặt, đèn lồng đỏ, dây lụa đỏ làm đám hỷ mới dùng tới, thậm chí còn có áo liệm...

Ở chính giữa căn phòng thì là một chiếc trường kỷ bằng chất ngọc, bên cạnh còn có một cái tủ nhỏ, bên trên đặt một hộp trang điểm rất cổ kính, hoàn toàn không giống như đồ dùng hiện đại.

Ở đuôi chiếc trường kỷ thì có một cái thùng gỗ lớn, giống như là chỗ cho người ta tắm rửa.

Tôi lập tức liền đoán ra, đây chắc chắn là chỗ Sơ bà tắm rửa thay quần áo cho xác nam Kế Nương cưới chồng rồi.

Bà Kế Nương này đúng thật là tàn hại rất nhiều người.

Nếu không phải Sơ bà và Mã Bảo Nghĩa có mối quan hệ không rõ ràng, thì sợ rằng chuyến đi Kế Nương Phần lần này, cũng sẽ chẳng có nhiều biến số như vậy.

Trong cả quá trình, Trần mù đều chẳng nói một lời, mà luôn mang bộ dạng nghiêng đầu lắng nghe.

Lão đột nhiên nói: “Thập Lục, có phát hiện gì chưa?”

Tôi lắc lắc đầu, nói tạm thời chưa có.

Còn chưa nói xong, đồng tử mắt tôi đã đột ngột co lại một phát.

Ánh mắt chằm chằm nhìn vào chỗ rộng rãi nhất của phòng quan tài, cũng là chỗ mặt tường ở chỗ tận cùng nhất đó.

Ở đó có một dãy vải trắng, bị thứ gì đó đội lên...

Nhìn trông, có chút giống như là “người”!
Bạn cần đăng nhập để bình luận