Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 758: ÔNG CÓ KHIẾM KHUYẾT

Lực này của y mạnh không thể tả, tôi vốn đã bị trói gô như xác ướp rồi, căn bản không cách gì xả lực, càng không có cách tránh né.

Bả vai ăn gọn một đạp này, cả người giống như quả bầu lăn vậy, bị đạp lăn liên tiếp ra ngoài bốn năm mét.

Tôi đập lên trên một gốc cây mới dừng lại, trong thời gian này đầu không biết va phải mấy cục đá nữa, đau đớn đến cực điểm.

“La Thập Lục!”

Giọng nói khàn nhỏ toát lên một vẻ quen thuộc, lẫn với vài phần thù hận, còn có chút thở dài như là khoan khoái dễ chịu.

Dương Hạ Nguyên, cuối cùng cũng mở miệng rồi!

Lúc trước giao đấu với tôi kịch liệt như thế y đều không nói một lời, bây giờ mới lên tiếng.

Lồng ngực tôi thở dốc mạnh, trợn to mắt, chằm chằm nhìn mặt của y.

Tôi cảm thấy không bình thường.

Bởi vì tôi cứ cảm giác, Dương Hạ Nguyên động thủ với tôi lúc trước và bây giờ có sự khác biệt.

Hay là, khe hở của tấm da người vừa nãy không lớn như bây giờ, tôi chỉ nhìn thấy được một tý con mắt, không nhìn thấy quá nhiều, bây giờ khe hở hơi lớn hơn một chút so với lúc trước, tôi nhìn rõ mắt của Dương Hạ Nguyên, nên mới cảm thấy quen thuộc?

“Ông không đạt được mục đích của ông đâu.” Tôi nhổ ra một bãi nước bọt lẫn với máu, lạnh băng trả lời Dương Hạ Nguyên một câu.

Vật lộn một hồi, tôi miễn cưỡng dựng được dậy, có điều vẫn chỉ có thể ngồi trên mặt đất, dây thừng trên người buộc quá chặt.

Dương Hạ Nguyên đi đến gần trước mặt tôi, y gần như là ghé sát mặt nhìn tôi.

Y đang cười, con mắt cười đến mức cong vẹo nheo lại, thành một đường rãnh.

“Tao bây giờ có thời gian, hơn nữa sẽ còn càng có thời gian.” Dương Hạ Nguyên đột nhiên lại vụt giơ chân lên, đạp thật mạnh vào vai bên kia của tôi!

Tôi rầm một phát, va đập mạnh lên trên gốc cây ở phía sau.

Phía sau không có thứ gì, tôi liền chỉ có thể va lên trên thân cây.

Một phát thế này, khí huyết cả cơ thể tôi đều đang cuộn trào, xương cột sống đau buốt vô cùng, giống như sắp gãy rời ra vậy.

“Tao chuẩn bị tận mấy chục năm, chết mất đứa con trai tao hài lòng nhất, hy sinh bao nhiêu con cháu như thế!”

“Mày bảo tao không đạt được mục đích?”

Giọng của Dương Hạ Nguyên lại lần nữa trở nên vô cùng hiểm độc, y vụt một phát lật bỏ tấm da Thiện thi trên đầu!

Lộ ra trong tầm mắt tôi, là một khuôn mặt trẻ tuổi, làn da căng đầy, gần như không có vết nhăn gì, nhân trung dài hẹp, lông mày rậm rì, dái tai dầy dặn, xương gò má hơi hơi cao nhọn.

Lúc này y đang nghiến răng nghiến lợi tức giận nhìn tôi, tôi lại phát hiện răng của y đều không còn thưa thớt như trước nữa, thậm chí tôi nhớ lần trước lúc y vừa động vào xác Thiện thi Khâu Xử Đạo, đến tóc cũng rụng sạch rồi, mà bây giờ toàn bộ đều mọc lại, hơn nữa mái tóc này không ngắn, gần như đều đã đến mang tai rồi.

Dương Hạ Nguyên Lúc này, còn tuấn tú hơn cả Dương Hưng.

Thân hình khí thế của y, thậm chí còn đầy đặn hơn cả Dương Thanh Sơn.

Ngoài ra tôi còn phát hiện, bên trên làn da của Dương Hạ Nguyên, dường như còn có từng tia từng sợi đường vân.

Đây là dạng biến hóa giống như cái kiểu lông vũ của xác vũ hóa sau khi mọc ra xong, lại ép sát lên trên da vậy.

Tôi nhìn mà sợ hãi nghi ngờ, cả người đều đần cả ra.

Không có Thi đan, máu Thiện thi đơn thuần, đúng thật có thể cứ thế mà tác thành cho Dương Hạ Nguyên?

Phân tích của Dương Thanh Sơn vẫn còn có chút thiên lệch, dưới tình trạng này, nếu như Dương Hạ Nguyên có được Thi đan, vậy thì không biết sẽ còn biến thành thế nào nữa.

Âm tiên sinh tới trộm Thi đan, đúng thật là vô tình, cũng coi như cản trở Dương Hạ Nguyên một chút? Nên mới có thời cơ hiện giờ của chúng tôi?

Sự kinh hãi của tôi, dường như đối với Dương Hạ Nguyên mà nói, rất hài lòng, cũng rất hưởng thụ.

“Cậu bảo, tôi có thể đạt được mục đích không? La Thập Lục.”

Giọng nói độc địa của Dương Hạ Nguyên đột nhiên trở nên rất hiền hòa, biểu cảm trên mặt thì càng giống như trở mặt trong kịch Xuyên, hoàn toàn đổi sang một bộ dạng khác.

“Tôi vẫn rất tán thưởng cậu, cậu dùng chắc không chỉ là thuật Địa tướng Kham dư?”

Y lại nói tiếp, giống như là đang tán gẫu với tôi vậy.

Dương Hạ Nguyên tự cao rồi? Y cảm thấy bản thân đã thắng chắc rồi, vậy nên muốn nói chuyện phiếm với tôi trong thời điểm này, khiến tôi tuyệt vọng, hay là để cho trong lòng y sảng khoái?

Tôi cũng cần thời gian, cần thời gian để Liễu Dục Chú và Lưu Văn Tam đuổi tới đây, càng cần nghĩ cách thoát khỏi nguy hiểm.

Bây giờ bị trói quá chặt, tôi căn bản không có khả năng khống chế ngược.

Đương nhiên, việc này cũng có một khả năng...

Dương Hạ Nguyên, muốn một mẻ hốt gọn, y đang đợi.

Trong lúc suy nghĩ, tôi cũng đang điều chỉnh khí huyết và hô hấp của mình.

Tôi đột nghiên nghĩ tới cách làm của một người, sau đó ngẩng đầu chăm chú nhìn Dương Hạ Nguyên, đáp lời: “Là Địa tướng Kham dư, nhưng không phải là Địa tướng Kham dư thông thường.”

Trong mắt của Dương Hạ Nguyên, rõ ràng rất có hứng thú.

“Cậu đang vẽ phù, có điều thứ cậu dùng không phải là Đạo thuật của nhà họ Liễu, tôi xem hiểu được, đấy là Trấn sát phù của Địa tướng kham dư? Có điều có chút khác biệt với của La Trung Lương, không đơn thuần là Âm thuật, lão không có bản lĩnh này.” Dương Hạ Nguyên mở miệng dò hỏi.

Tâm trí tôi đã ổn định lại không ít.

Dương Hạ Nguyên chỉ là một Phong thủy tiên sinh đơn thuần, y dành cả một đời theo đuổi thuật Phong thủy, dùng cả một đời để theo đuổi độ cao của Khâu Xử Đạo.

Y từng có danh xưng mỹ miều, Kham dư đại sư.

Nhưng xét cho cùng, Phong thủy tiên sinh đơn thuần, vẫn có chút ếch ngồi đáy giếng, không biết được sức mạnh của Âm dương tiên sinh.

Đương nhiên, nếu Dương Hạ Nguyên có thể tìm hiểu được, y nhất định sẽ muốn làm Âm dương Xuất hắc!

Chứ không chỉ là Xuất đạo đơn giản.

“Ông nội tôi đích thực không có bản lĩnh đó, bởi vì Địa tướng Kham dư chỉ là một nửa, ông chỉ là Âm thuật tiên sinh, còn tôi là Âm dương tiên sinh, kiêm cả Âm dương thuật, bèn có thể đạt đến trình độ này.”

Mắt Dương Hạ Nguyên rõ ràng sáng lên một phát, y lẩm bẩm nói: “Âm dương thuật à?”

Tôi không ngừng nghỉ, chằm chằm nhìn mặt của Dương Hạ Nguyên, lại tiếp tục nói: “Ông có khiếm khuyết.”

Mắt Dương Hạ Nguyên bắt đầu nheo lại.

Y đột nhiên không nói nữa.

Phản ứng của y, lại khiến tâm trí tôi khựng lại một phát.

Kỳ thực câu nói đó, là tôi nói bừa ra, đồng thời tôi cũng đang quan sát thay đổi sắc mặt của Dương Hạ Nguyên.

Tôi trước sau gì đều không mấy tin rằng, máu Thiện thi đơn giản lại có thể thực sự thay đổi Dương Hạ Nguyên, cho dù có là thật, thì tôi cũng muốn nói cho Dương Hạ Nguyên cảm thấy đấy không phải là thật.

Đây là một đạo lý tôi thông qua quá trình đấu đá với Viên Hóa Thiệu, học được từ trên người y.

Nếu như người ta nói đủ thật, lại phối hợp với thủ đoạn của Âm dương tiên sinh, hoặc giả có thể khiến cho một người thay đổi tư duy logic.

Đương nhiên, tôi cũng không thể nào học Dương Hạ Nguyên đi tẩy não người khác.

Mượn dùng phương thức này một chút để đối phó với Dương Hạ Nguyên, thì có thể thử được.

Tư duy chỉ trong nháy mắt, tôi không hề ngừng nghỉ, mà vô cùng chắc nịch nói từng câu từng chữ một.

“Táng giả hưởng sinh khí, nhận Nhị ngũ tinh khí mà hạ táng, mượn Long khí sinh khí mà vũ hóa, máu là Nhị ngũ tinh hoa, Đan mới là kết tụ, tinh khí sẽ tiêu tan, ông có nuốt bao nhiêu máu Thiện thi đi nữa thì cũng sẽ tan, không có Đan, ông bèn có khiếm khuyết.”

“Phong thủy đến cực hạn, cho dù là mạnh mẽ, ông cũng không biết Âm dương thuật, trước mặt Âm dương tiên sinh, thì vẫn chỉ giống như một đứa trẻ không được nhập môn, giống như tôi nhìn ông hiện giờ hút máu bổ thọ, cảm giác bản thân vô địch trong nhân gian, nhưng thực sự rất buồn cười, cũng rất nực cười.”

Sắc mặt của Dương Hạ Nguyên, lạnh đi không ít.

Tâm trí tôi càng bình tĩnh, bản lĩnh của y trên phương diện này, trước sau gì đều không so được với Viên Hóa Thiệu, khả năng khống chế về mặt cảm xúc của hai người, chênh lệch quá lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận