Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 432: NGƯỜI SỐNG SÓT

Mặt trới sớm mai cuối cùng cũng dâng lên.

Ánh nắng ấm áp chiếu lên trên người tôi, hơi ấm chui vào trong người, nhưng không cách gì xua tan sự kinh hãi và chấn động trong lòng tôi được.

Tôi còn chú ý đến, dưới ngọn Quỷ sơn và ngọn Lộc tồn, dòng nước vốn không nhiều nay đang mở rộng, giống như nước muốn quây trọn núi lại vậy, cũng chẳng biết có phải là vì thân núi lún xuống, nên ép nước sông ngầm ra ngoài hay không.

Càng khiến tôi cảm thấy may mắn nữa là, bây giờ chúng tôi vẫn còn sống thoát ra ngoài.

Nếu như tốc độ của chúng tôi không đủ nhanh, thì sợ là sẽ chết ở trong đó.

Vậy thì bây giờ tất cả những việc này, cũng đều là tính toán của người trong quan tài đó sao?

Cho dù là bước cuối cùng, quan tài bị phá hoại, xác chết bị người ta lôi ra, ông ta đều có cách giữ kẻ trộm cắp đó lại.

Một ngôi mộ lớn thế này, kể cả là sau này có người muốn tới nữa, cũng lực bất tòng tâm.

Muốn lại tìm ra xác chết của ông ta, thì phải đào xuyên cả quả núi! Hơn nữa còn chẳng biết phương vị cụ thể.

Càng quan trọng hơn nữa là, ông ta đã để lại cho người ta một ấn tượng đáng sợ.

Bất luận người khác làm thế nào, dường như đều nằm trong tính toán của ông ta!

Tôi không phủ nhận, tôi cũng không thoát ra khỏi thứ mây mù lờ mờ đã bị khắc vào tận tâm khảm này được.

“Lão ta đích thực không thể nào ra ngoài được nữa.” Tôi khàn giọng nói.

Khương Yển không xấu, cả quãng đường vào núi này, tôi giao tiếp với bọn họ không ít.

Nhưng hắn vẫn cứ nắm chặt nắm đấm.

Mím môi, chằm chằm nhìn về phía bên đó.

Cũng vào lúc này, trong mắt Khương Yển đột nhiên xuất hiện nét mừng rỡ!

“Người! Bên đó có người!”

Nói rồi, Khương Yển nhanh chóng lao như bay xuống dưới chân Thạch sơn.

Tiếng nói này quá lớn, lớn đến mức khiến tai tôi ù cả đi.

Mặt tôi cũng biến sắc, có người? Dương Hạ Nguyên?

Làm sao có thể thế được?

Tôi cũng vội vàng đuổi theo xuống dưới, đồng thời tôi cũng đã nhìn rõ.

Người đi tới không phải là Dương Hạ Nguyên, mà là mấy phong thủy sư đang dìu đỡ lẫn nhau, loạng choạng đi đến chỗ chân núi....

Bọn họ trông vô cùng thảm hại, rõ ràng đã mệt mỏi đến cùng cực, quần áo cũng bị kéo rách không ít.

Trong lòng tôi rất kinh ngạc, bọn họ làm sao có thể thoát ra khỏi bố cục núi lở được?!

Trong đầu tôi nhanh chóng hồi tưởng lại cảnh tượng trước khi tôi nhảy xuống dưới đầm nước, lúc đó mấy người tôi và Âm tiên sinh đều đang ngàn cân treo sợi tóc, không hề chú ý đến năm người bọn họ đã đi đâu.

Lúc đó nếu như nhìn thấy bọn họ, tôi nhất định cũng sẽ gọi bọn họ cùng nhảy xuống đầm nước thoát thân. Vì dù sao tôi và bọn họ cũng chẳng thù chẳng oán gì.

Khương Yển tới chân núi trước tôi một bước, chạy đến trước mặt đám người kia.

Tôi cũng đuổi sát theo sau.

Khi phát hiện Dương Hạ Nguyên không ở trong đám người này, vẻ mừng rỡ của Khương Yển chuyển thành ngỡ ngàng, hắn sốt ruột hỏi: “Tại sao chỉ có mấy người? Dương Hạ Nguyên đâu?”

Một phong thủy sư trong số đó căm hận nói một câu: “Cái lão già đấy, chết rồi!”

Giây tiếp theo, những người còn lại đột nhiên đồng loạt nhìn sang tôi, trên mặt bọn họ toàn là vẻ kinh ngạc chấn động.

Vị phong thủy sư mở miệng nói kia, càng kinh ngạc thắc mắc nói: “La Thập Lục? Cậu không phải cũng chết rồi à? Sao có thể thế được, các người ra ngoài kiểu gì vậy?”

“Xe đến trước núi ắt có đường, chúng tôi đương nhiên có cách ra ngoài của chúng tôi, các anh chẳng phải cũng ra ngoài rồi sao?”

“Đây cũng là chuyện đáng để ăn mừng.”

Tôi hơi bình ổn lại hơi thở, giọng điệu cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.

Kỳ thực năm người bọn họ có thể sống sót ra ngoài, trong lòng tôi cũng thấy rất mừng.

Năm người Tần Thái và Triệu Tỵ, chết cũng coi như vô cùng oan uổng rồi.

Nói cho cùng, bọn họ đều là phong thủy sư, đều chỉ là muốn có được đạo trường phong thủy và tiền tài mà Dương Hạ Nguyên hứa mà thôi.

Tôi cũng chẳng thấy bọn họ có hành vi ác độc nào, kết cục thế này, vốn không nên do bọn họ chịu đựng và chết cùng.

Năm người đó đưa mắt nhìn nhau, thậm chí người mở miệng kia còn đến trước mặt tôi, gã cẩn thận quan sát tôi tỉ mỉ, dường như muốn xác định tôi có thật là người sống hay không vậy.

Còn về Khương Yển, thì sắc mặt càng trắng bệch ra.

Hắn vụt giơ tay túm lấy vai của người kia, giọng nói càng lớn hơn, thậm chí còn dùng sức lắc mạnh người đó mấy cái.

“Anh đừng có ăn nói linh tinh, Dương Hạ Nguyên có phải đi phía sau không?” Mặt vị phong thủy sư đó liền biến sắc, biểu cảm cũng tối sầm xuống không ít.

Sắc mặt bốn người còn lại cũng vô cùng khó coi.

Đột nhiên vị phong thủy sư kia lạnh băng nói một câu: “Tao biết ngay Dương Hạ Nguyên bụng dạ khó lường mà, không những gài bẫy bọn tao, muốn bọn tao chết ở trong đó, đến đứa dẫn đường đưa về cũng là tai mắt do lão gài vào.”

“Ác giả ác báo! Lão không những chết rồi, mà còn chết vô cùng khó coi!” Vừa nói câu này, trong ánh mắt gã vừa rõ ràng có vẻ mập mờ, rồi lại nhìn sang tôi.

Tôi ngay lập tức hiểu ra, bọn họ nhờ có chúng tôi nên mới sống sót thoát ra ngoài, kỳ thực cũng chẳng xác định được Dương Hạ Nguyên có mất mạng hay không.

Tôi hơi hơi gật đầu, trả lời gã bằng một biểu cảm xác nhận.

Rõ ràng, thần sắc của gã lúc này mới triệt để nhẹ nhõm.

Khương Yển còn định nói thêm gì đó, nhưng bốn phong thủy sư còn lại đã vây thẳng lấy hắn.

Cái người mở miệng nói kia, lại lần nữa bảo với Khương Yển: “Dương Hạ Nguyên hại chết năm vị phong thủy sư khác trong đoàn bọn tao, mày nếu như cũng dám có ý đồ hại người, thì bây giờ bọn tao sẽ diệt trừ hậu họa luôn! Biết điều thì ngoan ngoãn đưa bọn tao rời núi! Nếu không, mày ở lại đây bầu bạn với Dương Hạ Nguyên luôn đi!”

Nói rồi, gã gật gật đầu với tôi, ra hiệu hai chúng tôi lên núi trước.

Còn Khương Yển thì bị bốn người còn lại vây quanh dẫn lên theo.

Tôi cũng chẳng ngăn cản bọn họ.

Có thể canh chừng được Khương Yển, thì cũng có thể ngăn chặn được rắc rối không cần thiết.

Trong quá trình này, tôi cũng biết được tên người mở miệng nói chuyện này là Đường Đức, đương nhiên trước đó gã cũng từng giới thiệu qua, chỉ là hai người chúng tôi không nói chuyện được bao nhiêu, nên tôi chẳng có mấy ấn tượng về gã.

Đường Đức trở nên thân thiện hơn nhiều, đầu tiên là nói lời xin lỗi tôi, lúc trước bọn họ nhòm ngó Địa tướng Kham dư trên người tôi, còn luôn cho rằng tôi còn trẻ măng, không thể nào phát huy tốt nó được.

Nhưng không ngờ rằng tôi không những có thuật phong thủy hơn người, thậm chí còn biết Táng ảnh chi pháp, có thể nói là đại tài.

Những lời tán tụng này của gã khiến tôi không đỡ nổi, vội vàng giải thích rằng tôi chỉ hơi hiểu vài phần, không thể nói là thuật phong thủy hơn người, càng không thể xưng đại tài được.

Đường Đức lại thở dài một tiếng, nói tôi khiêm tốn quá.

Tiếp đấy gã lại hỏi chúng tôi ra ngoài bằng cách nào.

Tôi cũng chẳng giấu giếm, trực tiếp nói luôn là từ chỗ giữa đầm nước xuống dưới, rồi lại bơi theo sông ngầm ra ngoài, thuận tay bèn chỉ về vị trí cái hang ở dưới chân Thạch sơn.

Đường Đức và những người khác đưa mắt nhìn nhau, trong nụ cười khổ của gã còn kèm chút xấu hổ: “Hóa ra tối hôm đó, cậu ở cả đêm trên Thạch sơn, là do tìm thấy sông ngầm?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận