Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 716: SÁT TIÊU OÁN TAN

Lão đạo sĩ không có tướng dữ gì, ngoài cái ánh mắt sắc bén đó ra, thì giọng điệu điềm nhiên, nhưng cái cảm giác áp lực đó, lại lớn hơn so với lần đó Liễu Dục Chú đem lại cho tôi.

Sau khi đỡ âm linh xong... Lão muốn hỏi cái gì? Hay là... Thiện thi đan?

Lòng tôi ngày càng trầm xuống, nhưng chuyện này, lại là không tránh khỏi...

“Đưa La Thập Lục qua điện bên đỡ âm linh trước đã.” Giọng của Liễu Dục Chú càng trầm xuống không ít, gã không nhìn tôi, mà ngược lại nhìn thẳng vào lão đạo sĩ đó.

Rõ ràng bầu không khí tại hiện trường lại có sự biến hóa, cùng lúc này mở mắt ra, còn có hai lão đạo sĩ ngồi phía bên trái vị trí ghế chính.

Ánh mắt bọn họ đều hướng về phía Liễu Dục Chú, trong mắt rõ ràng là có sự bất mãn.

Thần sắc tên đạo sĩ đưa chúng tôi tới cửa đó rõ ràng có chút mất tự nhiên, hắn lập tức liền quay người, ra hiệu cho chúng tôi theo hắn đi qua một hướng khác.

Tôi cảm nhận được sự thay đổi tế nhị này, tôi mà ở lại đây, chắc chắn phải có vấn đề.

Trần mù trực tiếp lùi sau hai bước, kéo tôi đi theo tên tiểu đạo sĩ kia, Lưu Văn Tam đi sát theo sau hắn.

Rời đi được một đoạn xong, cái cảm giác áp lực đó mới hơi đỡ hơn một chút.

Khoảng chừng vài phút sau, chúng tôi đến một chỗ điện bên khác, ở cửa căn điện này tôi bèn nhìn thấy người quen, Mao Nguyên Dương.

“Quan chủ.” Tên tiểu đạo sĩ đó hành lễ, rồi ghé sát tai Mao Nguyên Dương nói nhỏ mấy câu.

Đầu mày Mao Nguyên Dương nhíu lại mấy phát, lão hạ giọng trả lời một câu biết rồi, tiếp đấy mới ngẩng đầu lên nhìn chúng tôi.

“La Thập Lục, “người” đang ở trong đây, cậu lập tức có thể bắt đầu đỡ âm linh luôn?”

“Đúng, có điều chắc sẽ có chút phiền phức, Mao quan chủ ông ở cạnh canh chừng đi, có gì cần tôi sẽ nhờ ông giúp.” Tôi gật đầu trả lời.

Mao Nguyên Dương nghiêng người đẩy cửa điện bên ra, tên tiểu đạo sĩ kia thì bước nhanh ra ngoài.

Bây giờ trời đang vào giữa trưa, có điều sảnh điện trong đạo quán đều rất cao, có cảm giác thanh tịnh và tĩnh mịch, trong điện không hề nóng, ánh sáng hơi có vẻ tối một chút, không hề chói mắt.

Độ lớn khoảng chừng hơn một trăm mét, cho dù đây chỉ là một điện bên, nhưng trông đều lớn khác thường.

Trong đây không hề thờ cúng tượng thần thánh, ở vị trí trong cùng nhất, có một chiếc giường gỗ, trên giường nằm ngay ngắn một cái xác nữ.

Bốn người chúng tôi đi thẳng đến trước chiếc giường gỗ, tầm nhìn của tôi hướng lên trên mặt xác nữ.

Làn da trong màu huyết ánh lên sắc xanh, còn chưa từng hoàn toàn chuyển hóa thành thanh thi.

Tôi đột nhiên có một thứ cảm giác sợ hãi, đó chính là những gì lúc đó Viên Hóa Thiệu nói, đợi Liễu Hóa Yên hoàn toàn thành xác thanh thi xong, liền đem bà ta táng vào đất lành.

Đây cũng còn may là chưa tới thời khắc đó, chứ không khi bà ta được táng, Viên Hóa Thiệu có bảo hộ của xác mẫu tử sát thanh thi này cộng thêm với Phong thủy, hoặc giả sẽ càng khó đối phó hơn.

Tôi hít sâu một hơi, đặt cái rương gỗ xuống, mở ra xong liền đeo găng tay tiên xám lên, đồng thời đặt tay lên trên bụng bà ta.

Cảm giác lạnh lẽo cùng vài phần cứng đờ.

Vị trí hai tay, hai chân xác nữ, vẫn bị phù văn Áp trấn thần chú bao bọc.

Cả trên mặt bà ta cũng đều dán một tờ Áp trấn thần chú.

Đầu mày tôi nhíu chặt, Áp trấn thần chú trấn là hồn, không giống với Trấn sát phù trấn áp sát khí, trấn sát đơn thuần chỉ ảnh hưởng đến tính hung dữ của xác chết, khiến chúng không còn hung sát như trước nữa.

Trấn hồn xong, muốn đỡ âm linh chắc chắn không dễ dàng.

Đầu tiên Âm thai chính là hồn vô danh, mười phần yếu đuối, bà bầu cũng cần dựa vào một luồng lực không tan hồn kia mới có thể sinh âm thai ra.

Còn chưa nói vấn đề đỡ âm linh, trước khi chuẩn bị đỡ âm linh, Áp trấn thần chú này bắt buộc phải gỡ bỏ...

“Đạo sĩ các ông không có cách gì khác chỉ trấn xác không à? Áp trấn thần chú trấn thân hồn, trấn áp quá mạnh, tôi rất khó đỡ âm linh.” Tôi nhíu mày nhìn sang Mao Nguyên Dương.

“Việc này....” Mao Nguyên Dương cũng lộ ra vẻ khó xử.

“Tiền bối Liễu Dục Chú có nói qua, bà ta quá dữ, phá bỏ Áp trấn thần chú lại là một trận đánh đấu ác liệt, việc này...” Mao Nguyên Dương ngừng lại một chút, nói: “Tôi đi mời bọn họ qua đây.”

Trần mù thì đột nhiên nhấc tay lên, làm một động tác ngăn cản, lắc đầu nói: “Liễu Dục Chú không có cách gì khác, đạo sĩ nhà họ Liễu chỉ có thể trấn xác quỷ đơn thuần, Thần bà đã là phá xác quỷ, muốn hóa bỏ sát, ngoài Phong thủy sư, Âm thuật tiên sinh, lợi hại nhất chính là Âm dương tiên sinh, huống hồ chú cảm giác, bây giờ cho người qua Hậu điện không phải là một lựa chọn thông minh, Liễu Dục Chú và mấy lão đạo sĩ nhà họ Liễu đó, đối với chúng ta, rõ ràng có nhận định và cách nhìn không giống nhau.”

Tôi do dự một chút, Trần mù rõ ràng là biết không ít về đạo pháp nhà họ Liễu.

Thời gian này tôi nhìn thấy Liễu Dục Chú dùng, cũng đều là chiêu sau bá đạo hơn so với chiêu trước.

Ngoài diệt hồn diệt xác, tôi đúng thật chưa từng thấy gã nói qua siêu độ gì cả.

Âm dương tiên sinh có mộ táng có thể tạo được tác dụng hóa sát siêu độ, Thần bà cũng có phương pháp, thế nhưng đạo sĩ nhà họ Liễu bọn họ lại chỉ có thể tru diệt...

Sợ rằng đây cũng là mệnh số từ trong vô tận đã định sẵn, nếu để đạo sĩ nhà họ Liễu đều biết hết tất cả rồi, vậy thì chuyện Âm Dương, liền thành nhà họ Liễu làm chủ, ông trời cũng sẽ không cho phép tồn tại như thế này.

“Hoặc giả, cháu có thể thử Trấn sát phù một chút.” Hít sâu một hơi, tôi lại lần nữa mở miệng.

Nếu Trần mù đã nói nhiều vậy rồi, tôi liền không cần thiết phải đi gọi Liễu Dục Chú tới nữa.

Huống hồ ba lão đạo sĩ đó có cách nhìn không giống với Liễu Dục Chú, nếu Liễu Dục Chú không thể thuyết phục bọn họ, thì phiền phức còn không nhỏ... Bây giờ gọi bọn họ qua đây, chỉ tự chuốc thêm phiền phức thôi.

Vậy nên tôi bèn móc nghiên mực và Bút Địa Chi ra, đồng thời trải một tờ giấy lanh mịn ra.

Lúc nhấc bút vẽ Trấn vật phù, tôi còn ngập ngừng một chút, có điều trầm ngâm một lát xong bèn quả quyết hạ bút.

Áp trấn thần chú mà Âm dương tiên sinh vẽ tác dụng quá mạnh, dẫn đến việc khiến tên Hứa Xương Lâm đó bị trấn tan mất hồn phách.

Không giống với Áp trấn thần chú là, Áp trấn thần chú trấn thân hồn, còn Trấn sát phù thì chỉ khiến sát khí bị trấn áp, huống hồ đây bản thân đã là phù của Âm dương tiên sinh, chắc sẽ không xảy ra vấn đề gì.

Trong nháy mắt, tôi đã vẽ ra một tờ Trấn sát phù, có điều tôi lo một tờ không đủ, nên liên tiếp vẽ ra bảy tám tờ.

Đặt Bút Địa Chi và nghiên mực xuống, tôi một tay giữ phù, tay còn lại thì cẩn thật đi lật bỏ Áp trấn thần chú trên tay trái xác nữ ra...

Trên mặt Mao Nguyên Dương vẫn là vẻ vô cùng cảnh giác.

Chỉ có điều sau khi tôi lật Áp trấn thần chú ra xong, nhanh chóng đè Trấn sát phù lên trên, nhưng Trấn sát phù lại nhẹ như bẫng tuột khỏi cánh tay xác nữ... Căn bản không dán lên được...

Cảnh tượng này ngược lại khiến tôi nhìn ngẩn ra luôn.

Trấn sát phù, lại không có tác dụng?

“Chú Trần... Trấn sát phù mất tác dụng rồi... Là nguyên nhân không dùng Nghiên Thiên Can sao? Việc này không nên chứ.” Tôi không nén nổi thắc mắc trong lòng, muốn lập tức cầm tờ Áp trấn thần chú kia lên dán lại.

Chỉ có điều tôi lại phát hiện, cái xác nữ này không hề có phản ứng gì khác, gỡ bỏ một tờ Áp trấn thần chú, theo lý mà nói nếu bà ta hung dữ, trong tình trạng tôi còn chưa dùng Trấn sát phù, bà ta chắc chắn sẽ ra tay.

Xác sống nữ đạo sĩ huyết sát hóa thanh thi, nhìn thương tích của Liễu Dục Chú lúc đó, cho dù là bởi Liễu Dục Chú có chút nương tay, nhưng một khi cho bà ta cơ hội, chúng tôi chắc chắn đều không phải là đối thủ...

Nhưng bây giờ, bà ta đến một chút phản ứng cũng chẳng có... Trong việc này, nhất định có vấn đề.

Trong lúc do dự, trong đầu tôi lại có thêm một suy đoán.

Lẽ nào là...

Tôi nín thở, lấy Phong thủy bàn trên người ra, đặt lên trên đỉnh đầu xác nữ.

Kim chỉ bên trên, hóa ra lại thành kim thẳng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận