Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 840: KHỨU GIÁC NHẠY BÉN

Rời khỏi khu nhà, nhân lúc đêm tối ép sát tường mà đi.

Thôn Kế Nương lúc này yên tĩnh đến cực điểm.

Đặc biệt là dưới làn sương mù, đồng cỏ ở phía bên kia đường cái càng lúc ẩn lúc hiện.

Chỉ có điều cứ lúc lại có một hai con bò Tây Tạng phát ra tiếng rên rỉ, giống như đang kêu khóc vậy, toát ra nỗi sợ hãi âm ỉ.

Ở đây bản thân đã cao so với mực nước biển, thời tiết của tháng năm tháng sáu hiện giờ, ở nơi khác đã có nhiệt độ không thấp, nhưng đêm khuya kèm sương mù ở huyện Các này lại hơi lạnh xộc vào người, trong hơi lạnh còn lẫn với chút đìu hiu, lại cộng thêm tiếng rên rỉ của bò Tây Tạng, càng khiến người ta cảm giác trong làn sương mù ở bốn xung quanh đang ẩn giấu từng đôi mắt âm u khủng khiếp, khiến người ta rợn tóc gáy.

Đi được một đoạn, tiếng rên rỉ đó ngày càng trở nên gấp gáp cao vút lên.

Đang lúc tôi cảm thấy vô cùng quái dị và bất thường, thì ngao sói đột nhiên ngoảnh đầu, hướng về phía sương mù bên kia sủa một tiếng.

Tiếng sủa này của nó không được coi là lớn, nhưng sức xuyên thấu cực mạnh, giống như trực tiếp xuyên luôn qua sương mù vậy!

Giây tiếp theo, tiếng “Ụm! Bò!” rên rỉ đó đột ngột im bặt.

Tôi lập tức liền hiểu ra, tại sao đám bò Tây Tạng kia lại kêu réo như vậy rồi, đây sợ rằng chính là nỗi sợ hãi do sự uy hiếp của ngao sói gây ra cho chúng...

Chẳng mấy chốc, bên cạnh đã xuất hiện lối đi nhỏ, lại tiến lên trước lờ mờ có thể nhìn thấy cổng Từ đường Kế Nương.

Tôi không vào trong Từ đường Kế Nương, mà thuận theo lối đi nhỏ tiến vào trong.

Nỗ lực nhớ lại đường đi, tôi tiếp tục men theo bờ tường tiến lên trước.

Khả năng là bởi vì nguyên nhân Thẩm Kế hạ lệnh phong tỏa thôn, cũng khả năng là bởi vì chỗ này đã tiếp cận phòng quan tài, nên xung quanh yên tĩnh không một tiếng động, không một bóng người.

Tôi vẫn cứ giữ cảnh giác cao độ, không dám thả lỏng tí chút nào.

Cuối cùng, lúc sắp đến tận cùng của lối đi, tôi và ngao sói lại gần một căn nhà.

Căn nhà này phần đuôi hẹp, phần đầu rộng, hình dạng giống như cỗ quan tài phóng lớn.

Giữa làn sương mông lung, càng thêm chút hơi hướm âm u lạnh lẽo.

Đã lâu không tới phòng quan tài, dường như ở đây càng âm u hơn so với trước.

Tôi hơi đứng thẳng lưng lên, đi đến cửa phòng quan tài.

Lúc trước còn lo lắng trên đường sẽ gặp phải phiền phức gì, kết quả bây giờ lại thuận lợi khác thường.

Tôi chuẩn bị dùng tay đẩy cửa, nhưng lại ngừngmột chút, vẫn cứ thận trọng lấy găng tay tiên xám ra đeo lên, rồi mới đặt tay lên trên cửa, dùng sức đẩy vào trong.

Cánh cửa bằng đá phát ra tiếng động ken két, tôi dồn hết sức lực, cửa cuối cùng cũng bị đẩy mở.

Tôi không hoàn toàn mở hẳn cửa ra, mà chỉ đẩy ra một khoảng rộng đủ để một người vào trong.

“Tiểu Hắc.” Tôi hạ thấp giọng gọi một câu, ngao sói trong nháy mắt đã lách người vào trong, tôi cũng lập tức nghiêng người vào trong phòng.

Vào đến trong phòng quan tài, tôi lập tức mò lấy điện thoại ra, bật đèn pin lên soi sáng.

Bức họa treo trên vách tường vẫn giống hệt như lúc trước nhìn thấy.

Lượng lớn đàn ông, quỳ mọp dưới chân một người đàn bà, những người đàn ông đó mặt đều công thức hóa, người đàn bà thì rõ ràng là khuôn mặt như miếng xỏ giày.

Trên mặt đất chất đống linh tinh những đèn lồng đỏ, dây lụa đỏ, cùng với một chiếc giường dùng để trang điểm.

Ngao sói ngửi men theo chân tường, nhanh nhẹn dò xét xung quanh.

Tôi nhìn qua một lượt, không nhìn thấy có chỗ nào khác thường, ngoài dãy vải trắng bị đội lên ở phía cuối ra, làm gì có vết tích của người nào?

Ngao sói ngửi một lúc xong, đuôi của nó liền dựng ngược lên, rất rõ ràng là đang toát ra vẻ hưng phấn, chạy về phía dãy vải trắng kia!

Tôi còn nhớ rất rõ, lần đó sau khi lật đám vải trắng ấy ra, phía dưới chính là “người”!

Đó là xác chết của các đời Sơ bà!

Ngao sói đã tới rồi, làm gì còn có thể giữ lại xác chết được?

Chỉ có điều lúc này cần tìm Sơ bà, không có thời gian cho nó đánh chén.

“Tiểu Hắc, làm việc chính, tao tìm một thứ cho mày ngửi, chúng ta cần tìm người.” Tôi hạ thấp giọng gọi.

Cùng lúc tôi dứt lời, bước chân của ngao sói liền chậm lại rất nhiều.

Đuôi của nó cũng đều rũ xuống dưới không ít, đến phía trước đám vải trắng đó, ngửi ngửi xong, lại vẫy vẫy đuôi, rõ ràng là phát ra tiếng rên rỉ bất mãn.

Cái biểu cảm đó lại còn có chút tủi thân? Giống như đang bảo với tôi, tốc độ của nó sẽ rất nhanh vậy.

Tôi không đoái hoài, đã đi đến bên cạnh giường, trên giường có một cỗ quan tài, thằng lùn đó trước đây chính là nằm trong cỗ quan tài này.

Quan tài sát ở bên trong, phía bên ngoài thì là nơi nghỉ ngơi thường ngày của Sơ bà.

Trên chiếc giường bằng phẳng, ngoại trừ gối ra, cạnh giường còn có một chiếc lược, một chồng quần áo.

Tôi nhặt quần áo lên, lại gọi một tiếng Tiểu Hắc.

Chỉ có điều ngao sói không đi lại, mà vẫn cứ lòng vòng quanh mấy cái xác chết phủ vải trắng kia.

Tôi nhíu mày, lại gọi: “Làm việc chính trước đã, đợi giải quyết xong mbn, chỗ của y có cả trăm cái xác huyết sát, đủ cho mày ăn, ở đây chẳng qua chỉ là xác khô, mày ăn chỉ tổ mắc răng.”

Ngao sói lại vẫn cứ không nhúc nhích, nó đột nhiên hướng về chỗ vải trắng ở mạn bên phải nhe răng ra, rồi lại liếm liếm mép, cuối cùng mới đi về phía tôi.

Có điều nó đi hai bước thì dừng một bước quay đầu nhòm một cái.

Trong lòng tôi hơi có chút nghi hoặc.

Lẽ nào cái xác chết này không phải là xác khô thông thường, vậy nên ngao sói mới thấy hứng thú?

Ngao sói đã đến gần trước mặt tôi.

Tôi đột nhiên phát hiện ra có một số chỗ bất thường....

Phía dưới đám vải trắng này, có năm đôi chân!

Tim tôi lập tức liền như treo lên, hơi thở cũng gấp gáp thêm vài phần!

Trí nhớ tuy có chút mơ hồ, những nghĩ kỹ lại một chút, tôi lập tức liền nhớ lại, lần đó trong căn phòng quan tài này, xác chết của các đời Sơ bà chỉ có bốn cái! Lấy đâu ra cái xác thứ năm?!

Tôi lập tức liền mò con dao găm đỡ âm linh ra.

Ngao sói cũng ngửi ngửi quần áo trên tay tôi, nó đột nhiên nhe răng nanh nhọn hoắt, lộ ra biểu cảm hung hãn đến cực điểm, sủa ầm lên một tiếng, quay người, vụt chồm mạnh về phía chỗ tấm vải trắng ở mạn bên phải!

Tốc độ của nó, giống như một tia chớp màu đen vậy! Phải nhanh hơn động tác của tôi quá nhiều quá nhiều!

Hơn nữa chỉnh thể độ lớn của nó bằng cả con nghé con, chồm một cú thế này, phía dưới tấm vải đó bất kể là xác chết hay là Sơ bà, đều tuyệt đối cực kỳ xui xẻo!

Ngao sói ngửi xong quần áo mới có sự thay đổi này, tôi đã khẳng định được tám phần!

Giây tiếp theo, phụt phụt mấy tiếng vang lên, từ trong tấm vải trắng đó, lại bắn ra ngoài nhiều cây kim bạc sáng bóng!

Tốc độ của số kim này cực nhanh, hóa ra đang trực tiếp đâm thẳng về phía mắt của ngao sói!

Nó vụt lách người một phát giữa không trung, chồm sang phía khác, chân trước dính lên tường, ngay tiếp đó chân sau hạ xuống, vụt đạp mạnh một phát, giây phút bắn người lên, lại lần nữa chồm về phía tấm vải trắng đó.

Biên độ động tác này của nó quá lớn, tôi sợ bị nó đánh nhầm, vội vàng dừng lại, lùi ra sau tận mấy bước.

Cùng lúc này, tấm vải trắng bị lật mạnh ra...!

Một mụ già, đột ngột bị lộ ra ngoài.

Mụ ta tuổi tác tầm năm sáu mươi, nước da trắng đến không chút màu máu, tóc hai bên mái và giữa trán được chải một cách gọn gàng, không một sợi rối.

Tóc dài đến mức ít nhất phải quấn đến nguyên ba vòng ở thắt lưng!

“Quả nhiên là bà! Sơ bà!” Tôi nén sự chấn động trong lòng lại, nghiêm giọng quát lớn.

Ngao sói đã chồm đến trước mặt mụ, chỉ thấy mụ Sơ bà đó sắc mặt lạnh lùng u ám, đột ngột phun ra tận mấy cây kim bạc.

Lần đó ở trên núi Kế Nương mụ đã không chỉ một lần dùng chiêu này rồi!

Thân người ngao sói lách sang bên một phát, có điều lần này nó không tiếp tục chồm ra chỗ khác, mà chỉ khiến mắt mình tránh khỏi kim bạc.

Chỗ kim bạc đó bắn vào trong chân phải trước của nó, cơ thể nó rõ ràng run rẩy một phát, nhưng chân trái thì vỗ một phát thật mạnh về phía ngực của Sơ bà!

Tôi vốn định gọi ngao sói lại, sợ nó đánh chết Sơ bà, nhưng trong nháy mắt lại nhịn lại, không lên tiếng ngăn cản nó.

Loại người như Sơ bà, làm gì dễ chết như thế? Không đánh cho mụ không còn tý chút năng lực phản kháng nào, đợi lúc nữa lại phun ra mấy cây kim bạc, thì không chùng sẽ hại đến tính mạng người khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận